Xe ô tô dừng lại ở hành lang bên ngoài vườn hoa, Hứa Liêu ngồi ở ghế phó lái, bay đường dài khó tránh khỏi mệt mỏi, hắn thế nhưng cũng không chợp mắt, nhìn chằm chằm toàn bộ toà dinh thự.
Thẩm Nhược Trăn đứng dưới ánh nắng vô cùng ấm áp, cậu móc lấy đầu ngón tay mát lạnh của Hạng Minh Chương, đổi khách thành chủ kéo Hạng Minh Chương ra ngoài.
Bên trong biệt thự, dì Thiến đuổi theo: “Hạng tiên sinh, cậu muốn ra ngoài sao?”
Trong hai ngày qua Hạng Hành Chiêu hấp hối sắp chết, mọi người đều nín thở, mỗi bước đi đều đợi mệnh lệnh của Hạng Minh Chương, không dám phạm sai lầm nào.
Hạng Minh Chương dừng lại hỏi: “Trong nhà sao rồi?”
Dì Thiến nói: “Người trong nhà khóc dữ lắm, vừa mới bình tĩnh lại, đang thay quần áo cho ông cụ.
”
Người chết rồi, những việc vặt vãnh lo hậu sự để lại cho người sống.
Hạng Hành Chiêu vừa ra đi, người thân cần phải lập linh cữu tại nhà trước rồi thông báo cho người thân, bạn bè đến chia buồn.
Với tư cách là cháu trai, lúc này rời đi là không hợp tình hợp lý, đáng tiếc là Hạng Minh Chương không quan tâm liền nói: “Để bọn họ xem xét rồi làm đi, không cần quản tôi.
”
“Như vậy có được không?” Dì Thiến lo lắng, “Bác cả hỏi mấy lần cậu đi đâu rồi, nhất định sẽ tìm cậu đấy.
”
Hạng Minh Chương thờ ơ nói: “Nói với bọn họ, tôi đau buồn quá độ, cần được yên tĩnh.
”
Dì Thiến đã hiểu ý anh, liền quay trở lại.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy các đầu ngón tay trong lòng bàn tay đang dần ấm lên, cậu vuốt ve các đốt ngón tay của Hạng Minh Chương nói: “Chúng ta đi thôi.
”
Sau khi lên xe, Hạng Minh Chương hít một hơi thật sâu rồi phân phó: “Đến Mạn Trang.
”
Xe ô tô quay đầu lại, dinh thự Tĩnh Phổ nhỏ dần trong kính chiếu hậu, Thẩm Nhược Trăn nhớ lại ngày cậu đến dự hôn lễ, Hạng Minh Chương từng nói anh không thích ngôi nhà này.
Thẩm Nhược Trăn đi từ hoài nghi đến hiểu ra chỉ mất vài tháng, nhưng nỗi đau sâu thẳm ẩn chứa trong hai chữ “không thích” của Hạng Minh Chương, chính là sự tích tụ lâu dài từ thời thơ ấu và thiếu niên.
Bây giờ Hạng Hành Chiêu đã chết, dinh thự Tĩnh Phổ sẽ đổi chủ, đàn chim hoàng yến kia có lẽ sẽ không được nuôi nữa.
Trên xe có đặt một túi tài liệu, trong đó là bản hiệp nghị do Hạng Lung ký.
Thẩm Nhược Trăn lúc sáng sớm đã vội vã đến sân bay, gặp được Hạng Lung, lần đầu tiên trong đời cậu không thèm để ý phong độ mà dò xét một người, có lẽ còn mang thêm vài phần chán ghét.
Bộ dạng của Hạng Lung so với tuổi thật thăng trầm hơn rất nhiều, mũi có phần tương tự với Hạng Minh Chương, nhưng khí chất và tư thế của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Cho dù là tận mắt chứng kiến cũng khó mà tin được, Hạng Minh Chương cao ngạo trầm ổn lại có một người cha như vậy.
Ký hiệp nghị cũng không mất bao nhiêu công sức, Hạng Lung vốn là một kẻ hèn nhát, nhiều năm nay ở trung tâm cai nghiện ma túy và viện dưỡng lão ở nước ngoài đã mài giũa đủ, không khác gì tàn phế, một lòng chỉ muốn trở về.
Cho dù không có gì hết nhưng Hạng Lung vẫn còn lại thân phận là “con trai Hạng Hành Chiêu”, vì thể diện của nhà họ Hạng, Hạng Côn và Hạng Hoàn sẽ không bao giờ bỏ mặc ông không quan tâm.
Xe chạy vào khu phía Bắc Mạn Trang, một đường hoa cỏ đua nhau nở rộ, công nhân của bộ phận làm vườn đang cắt tỉa tưới cây, nói cười rôm rả, náo nhiệt không như ngày thường.
Hôm nay thời tiết ấm áp, cửa sân mở rộng thông gió, cửa sổ kiểu Pháp hướng ra sân không kéo rèm che ánh sáng nên trong đại sảnh sáng sủa từ trong ra ngoài.
Thẩm Nhược Trăn cùng với Hạng Minh Chương đi ở phía trước, Hứa Liêu theo sau, giữa đường dừng lại ở giữa hành lang.
Đến trước cửa, Hạng Minh Chương bước vào phòng khách trước, gọi một tiếng “Mẹ”.
Bạch Vĩnh Đề đang ngồi trên sofa đọc sách, hai ngày trước Hạng Minh Chương nửa đêm gọi tới, bà đã linh cảm là có chuyện, gấp sách lại đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hạng Minh Chương dừng lại trước mặt Bạch Vịnh Đề, không làm nền gì cả, anh cũng không rõ giọng điệu của mình thế nào liền nói: “Hạng Hành Chiêu chết rồi.
”
Vẻ mặt của Bạch Vịnh Đề đờ ra, như thể không nghe thấy, “bịch” một tiếng, cuốn sách rơi xuống sàn, hai bàn tay buông thõng của bà nắm chặt thành nắm đấm.
Hạng Minh Chương nghiêng người ôm lấy Bạch Vịnh Đề, lặp lại: “Mẹ, Hạng Hành Chiêu chết rồi, con đã tận mắt chứng kiến ông ta tắt thở.
”
Bạch Vịnh Đề dựa vào lồng ngực của Hạng Minh Chương, mái tóc dài phủ xuống che mặt, im hơi lặng tiếng, chiếc khăn choàng từ đôi vai run rẩy của bà trượt xuống.
Thẩm Nhược Trăn đứng ngoài cửa, việc riêng tư này quá đau khổ rồi, bày ra trước mặt người khác phải cần dũng khí rất lớn, qua một lúc sau, đợi Hạng Minh Chương đỡ Bạch Vịnh Đề ngồi trở lại ghế sofa, sau đó gật đầu với cậu.
Thẩm Nhược Trăn bước vào, hỏi thăm như thường lệ: “Bác gái, con lại đến làm phiền rồi.
”
Bạch Vịnh Đề vén tóc ra sau tai nói: “Hôm nay con ở cùng Minh Chương à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Chuyện sống hay chết, bất kể là đáng tiếc hay hạnh phúc, có người bên cạnh đồng hành sẽ dễ dàng trải qua hơn một chút.
”
Bạch Vịnh Đề sẵn lòng lắng nghe Thẩm Nhược Trăn nói chuyện, mặc dù đối phương tuổi còn trẻ nhưng cách nói chuyện thành thục, lúc nào cũng khiến người khác an tâm, bà cảm ơn nói: “Chỉ là làm phiền con chạy theo thôi.
”
“Không phiền đâu ạ.
” Thẩm Nhược Trăn nói, “Đúng rồi, có một phần tài liệu muốn cho bác gái xem.
”
Cậu mở túi hồ sơ, lấy ra hai tờ văn kiện đặt lên bàn trà.
Hạng Minh Chương nói: “Hạng Lung quay lại rồi.
”
Bạch Vịnh Đề sửng sốt, quan hệ vợ chồng lẽ ra nên là thân thiết nhất, nhưng bà đối với cái tên Hạng Lung này chỉ cảm thấy xa lạ, đã nếm qua sự đau khổ đến thấu xương, mấy chục năm qua trong lòng bà đã sớm không khơi dậy dù chỉ một chút cảm giác nữa rồi.
Có hai phần tài liệu, một là thoả thuận chuyển nhượng tài sản, ở dưới còn có một phần tài liệu khác, Thẩm Nhược Trăn nói: “Con đoán Minh Chương sớm muộn gì cũng phải làm, nên tự chủ trương chuẩn bị luôn.
”
Hạng Minh Chương tâm thần khẽ động: “Là gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn đẩy tài liệu thứ hai qua nói: “Là thỏa thuận ly hôn giữa bác gái và Hạng Lung.
”
Bạch Vịnh Đề cầm tài liệu bằng cả hai tay, đọc từng chữ một, mắt và cổ họng trở nên khô khốc đau đớn, sau khi đọc đến trang cuối cùng, bà nghẹn ngào nói: “Bác ký.
”
Hạng Minh Chương đưa bút máy qua, Bạch Vịnh Đề nhận lấy, nhiều năm như vậy vẫn luôn sớm tối chép kinh, viết hàng chục nghìn lần chữ “A Di Đà Phật”, thế nhưng đã nhiều lần chưa viết tên mình.
Trong thư phòng có hàng trăm cây bút, bà suýt chút nữa quên