Cuộc họp kết thúc, Hạng Minh Chương phải đến Hạng Việt cũ nên rời đi trước.
Mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi hội trường, Thẩm Nhược Trăn và Châu Khác Sâm đi dọc theo hành lang đến khu vực nghỉ ngơi ở cuối, nơi này không quá lớn, trong giờ làm việc có không có rất ít người qua lại.
Châu Khác Sâm hiển nhiên có chút kích động, hỏi: “Chuyện cổ phần này là quyết định từ khi nào vậy?”
Thẩm Nhược Trăn quay lưng lại với cửa sổ kính trong suốt sát sàn, xung quanh cơ thể như hiện lên một tầng ánh sáng, trả lời: “Trước đây Hạng tiên sinh có thảo luận với con, thảo luận chính thức là mấy ngày gần đây.
”
Châu Khác Sâm không nhịn được nhắc mãi: “Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, cổ phần đã bán rồi lại quay trở lại, con nói xem đây tính là cái gì? Thu hồi lại lãnh thổ bị mất à.
”
Thẩm Nhược Trăn cười, nhấn hai lần vào máy pha cà phê tự phục vụ bên cạnh, nói: “Là Hạng tiên sinh chủ động đề xuất.
”
Hạng Minh Chương trong cuộc họp đã nói là để “bồi thường”, Châu Khác Sâm tự nhiên liên tưởng đến vụ án bắt cóc cách đây không lâu, nói: “Hạng tiên sinh tuyệt đối là một doanh nhân, nhìn kết cục mà cậu ấy thắng được ở Hạng Việt cũ là biết, ta rất ngưỡng mộ.
Vì vậy cậu ấy sẵn sàng dùng cổ phần để báo đáp chuyện con cứu cậu ấy, rất thực tế và cũng rất chân thành.
”
Thẩm Nhược Trăn cầm một tách cà phê đưa cho Châu Khác Sâm, nói thẳng thắn: “Chú Sâm, cổ phần không phải cho con, mà là cho mẹ con và Tiểu Hội.
”
Châu Khác Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc, khó hiểu nói: “Lời này là có ý gì, ngay từ đầu phần bán đi là của con mà.
”
“Bọn con đã thảo luận qua, đều đã đồng ý rồi, sau này sẽ giải thích cho chú.
” Thẩm Nhược Trăn đảm bảo, “Có cổ phần hay không không quan trọng, con sẽ cố gắng làm việc.
”
Đây được xem như chuyện nội bộ của nhà họ Sở, Châu Khác Sâm không có ý nhúng tay vào, ông uống một ngụm cà phê rồi chuyển chủ đề: “Lý Tàng Thu tuần trước không xuất hiện, có vẻ như đang chuẩn bị nghỉ hưu sớm.
”
Thẩm Nhược Trăn nói đùa: “Chú Sâm, chú rất quan tâm đến hành tung của Lý tổng nhỉ.
”
Châu Khác Sâm từ Cáp Nhĩ Tân quay trở lại, ngoài việc tổ chức lại bộ phận R&D của Diệc Tư, ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Tàng Thu, nói: “Năm ngoái Độ Hành làm ăn không tốt, đã thay đổi con đường, gần đây đang tiếp xúc với ngành công nghiệp sản xuất, tám phần là Lý Tàng Thu đã giúp bắc cầu.
”
Ngược lại Thẩm Nhược Trăn lại cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Chuyện đã đến nước này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ cắt đứt với Diệc Tư.
”
Trong khoảng một năm trở lại đây, nghiệp vụ của Diệc Tư càng ngày càng nhiều, Châu Khác Sâm lãnh đạo bộ phận R&D càng ngày càng bận rộn hơn, ông dự đoán tình hình trong tương lai: “Lý Tàng Thu sẽ lấy đi một nhóm người, chúng ta phải bổ sung lực lượng mới, bộ phận R&D cũng cần tăng cường nhân lực.
”
Thẩm Nhược Trăn quan sát biểu tình của Châu Khác Sâm, nhìn ra được một chút hăm he, hỏi: “Chú Sâm, có phải đang có cảm giác như hồi công ty mới được thành lập và phát triển không?”
Châu Khác Sâm vui mừng khôn xiết, nghĩ đến người bạn cũ Sở Triết, nói: “Cuối tuần này chú đi nghĩa trang một chuyến, phải kể cho ba con, cho ông ấy cao hứng.
Con cứ chuyên tâm bận rộn đi, có chuyện gì thì chú Sâm sẽ ủng hộ vô điều kiện.
”
Rất nhanh sau đó, tất cả nhân viên của Hạng Việt và Diệc Tư đều biết về quyết định của Hạng Minh Chương, chuyện này không có khả năng quay đầu lại nữa rồi.
Hai ngày sau, hai bên ủy thác cho luật sư chính thức hẹn gặp, vì Hạng Minh Chương là bên chủ động có thái độ tích cực nên quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thẩm Nhược Trăn không có cần giúp đỡ, thế nhưng đã cảm thấy nhẹ nhõm, mỗi ngày đều đi làm rồi tan làm như thường, thỉnh thoảng gặp khách hàng xã giao, đồng thời chờ đợi công ty nảy sinh động tĩnh mới.
Trong vòng một tuần, cậu đã nhận được ba lá đơn từ chức.
Thẩm Nhược Trăn trả lời và phỏng vấn theo quy trình, đồng thời xử lý nhanh chóng, để lại tôn nghiêm cho những nhân viên đã nghỉ việc và cả Diệc Tư.
Lý Tàng Thu vẫn chưa đến công ty, chỉ gọi đến một cuộc điện thoại, giọng nói nghe có chút mệt mỏi, chắc là đang vất vả vì Độ Hành.
Thẩm Nhược Trăn lúc đó đang tăng ca, vừa mới pha một tách trà đậm từ phòng uống nước, cậu dừng lại ở lối đi đã trống không của khu văn phòng, nhìn vào cánh cửa ngoài bị khóa của văn phòng giám đốc điều hành.
Lý Tàng Thu không hề vòng vo, thẳng thừng nói rằng đã đề cập đến chuyện này với Hạng Minh Chương, nói muốn nghỉ hưu sớm.
Thẩm Nhược Trăn cầm điện thoại, bày tỏ rằng có thể hiểu được.
Một cuộc điện thoại không tính là quá dài, Thẩm Nhược Trăn và Lý Tàng đều tâm bình khí hoà, dùng cách thức bình tĩnh nhất mà đi đến bước cuối cùng.
Dù là ở thời đại nào, thế giới thực không có sự tuyệt giao dễ dàng, cả hai đều hiểu rõ, sau này trên phương diện kinh doanh khó tránh khỏi sẽ gặp mặt, nếu gặp lại thì vẫn phải bắt tay hàn huyên.
Cuối tuần, Thẩm Nhược Trăn dậy sớm, thay xong quần áo và đi xuống lầu.
Bà Sở không giống như mọi khi, mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp màu đen, tay cầm một chiếc túi da hình vuông, sau khi Sở Thức Hội thu dọn đồ đạc xong, một nhà ba người cùng đi ra ngoài.
Hôm nay sẽ chính thức ký kết, Thẩm Nhược Trăn đi cùng bà Sở và Sở Thức Hội đến công ty luật, Hạng Minh Chương cũng đến cùng luật sư của mình.
Hai bên đều chuẩn bị đầy đủ, toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng nửa tiếng, còn lại các thủ tục linh tinh đều giao cho luật sư.
Sau khi Hạng Minh Chương ký tên xong, xem như đã giải quyết xong một mối lo, cảm thấy như trút được gánh nặng.
Đi ra khỏi công ty luật, Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương tụt lại phía sau, cậu nói: “Cuối cùng cũng xong rồi, không cần phải lo nghĩ đến nữa.
”
“Ừm.
” Hạng Minh Chương nói, “Vất vả cho em đi theo cùng rồi, hôm nay có kế hoạch gì không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Không có gì khác, anh thì sao?”
Hạng Minh Chương cũng hết việc rồi, còn chưa kịp trả lời, bà Sở ở phía trước đã xoay người lại gọi: “Tiểu Sâm, lên xe đi, chúng ta đi chỗ khác.
”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu hả?”
Bà Sở úp mở đưa ra lời mời: “Nếu Minh Chương không bận thì đi cùng đi.
”
Hạng Minh Chương khách khí nói: “Hoạt động gia đình của mọi người mà, con sẽ không làm phiền chứ?”
“Sao có thể chứ.
” Bà Sở xua tay thúc giục, “Bác còn sợ mình sẽ thêm phiền kìa, làm hỏng chuyện, phải để bọn con tư vấn một lúc mới dám đưa ra chủ ý.
”
Hạng Minh Chương phân phó tài xế đưa luật sư trở về, anh lên xe của nhà họ Sở, nửa giờ sau bọn họ đã đến khu thương mại mới nổi gần đây ở phía Nam Giang Ngạn.
Gần đó là những cụm nhà cao tầng, những đám mây giữa không trung được phản chiếu trên những bức tường kính màu xanh bên ngoài, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, nam nữ qua lại hầu hết đều mặc đồ công sở.
Tài xế dừng xe trước một tòa nhà lớn, bà Sở nói: “Đến rồi, là ở đây.
”
Sau khi xuống xe, Thẩm Nhược Trăn nhìn lên tòa nhà trước mặt hỏi: “Mẹ, đây là nơi nào vậy, sao chúng ta lại qua đây?”
Bà Sở trả lời: “Đây là địa điểm mới mẹ tìm cho Diệc Tư.
”
Thẩm Nhược Trăn quay sang nhìn Hạng Minh Chương, bọn họ trước đây đã thảo luận, thậm chí tranh luận qua, bao giờ Diệc Tư sẽ chuyển khỏi khuôn viên Hạng Việt.
Hai người đã cùng quyết định đợi thêm một thời gian nữa, không ngờ bà Sở lại im lặng làm một chuyện lớn như vậy, thế nhưng lại lặng lẽ làm xong rồi.
Bên trọng tòa nhà trang trí rất tinh xảo, kết cấu có khoa học, diện tích vừa đủ, những tòa nhà văn phòng ở đẳng cấp này ở trên thị trường đang rất khan hiếm.
Bà Sở mặc dù không quan tâm đến việc kinh doanh của công ty nhưng lại có vòng xã giao rộng rãi, quen biết rất nhiều người, bà đã thăm dò được vài địa điểm tốt, sau khi sàng lọc thì thấy hài lòng với nơi này nhất, là có lòng tự tin nhất định mới đưa bọn họ đến đây.
Bà Sở nói với Thẩm Nhược Trăn: “Đi theo đại lộ Giang Ngạn về nhà không quá bất tiện, con đi làm có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa.
”
Sở Thức Hội dùng điện thoại di động chụp ảnh: “Công ty của bạn con ở ngay đường bên cạnh.
”
Bà Sở cười nói: “Đợi con tốt nghiệp đi làm, buổi trưa có thể tìm bạn cùng ăn cơm.
”
Hạng Minh Chương chắp tay sau lưng đi một vòng, nhớ lại lúc mới bắt đầu lập nghiệp, Viễn thông Hạng Việt cũng ở trong một tòa nhà văn phòng chỉ có hai tầng, chỉ vì tiện lợi mới thuê ở gần trường học.
Trong mười năm qua công ty không ngừng phát triển, địa điểm đã thay đổi nhiều lần, càng ngày càng lớn, trụ sở chính đặt ở trong một khuôn viên, chi nhánh phía Tây Nam và Đông Nam, văn phòng ở phía Bắc, tất cả đều được mở rộng không chỉ gấp đôi.
Hạng Minh Chương thích nhìn về phía trước, ít khi nhớ lại quá khứ, lúc này nghĩ lại cảm thấy như một giấc mơ, anh ngửi thấy mùi thơm Canaan trên người Thẩm Nhược Trăn, liền tỉnh táo lại: “Em thấy thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn thành thật nói: “Khá tốt.
”
Bà Sở khiêm tốn nói: “Minh Chương, con học nhiều hiểu rộng, cho một chút lời khuyên, bác biết nơi này nhất định không thể so sánh được với Hạng Việt.
”
Hạng Minh Chương cứ xem như là không nỡ để Thẩm Nhược Trăn đi, nhưng tu dưỡng của bản thân không cho phép anh dội gáo nước lạnh vào trưởng bối, nói: “Con cũng cảm thấy không tồi, bác gái nhất định đã bỏ ra công sức suy nghĩ rất nhiều.
”
Suy nghĩ của bà Sở thật ra rất đơn thuần, Diệc Tư muốn độc lập, cho nên ở lại khuôn viên Hạng Việt cũng không hợp lý, bà ngượng ngùng nói: “Trước đây cái gì bác cũng không quản, nhưng bây giờ muốn vì công ty làm chút gì đó, hy vọng vẫn chưa quá muộn.
”
Thẩm Nhược Trăn nói một cách khích lệ: “Chỉ cần muốn làm, không bao giờ là quá muộn.
”
Bà Sở nhận được bình luận tích cực, tâm tình rất kích động, lúc ra khỏi tòa nhà nói: “Mẹ phải hỏi lại lão Châu mới được, bộ phận R&D khác với những bộ phận khác.
”
Sở Thức Hội nói: “Con đã chụp ảnh rồi, bây giờ chúng ta đi đi, đúng lúc con có một vấn đề muốn thỉnh giáo chú Sâm.
”
Thẩm Nhược Trăn bảo tài xế đưa bà Sở và Sở Thức Hội đi, cậu và Hạng Minh Chương ở lại bên đường, không có việc gì khác để làm, hai người họ đi bộ chậm rãi dọc theo vỉa hè, giống như nhân viên văn phòng đang trốn làm lười biếng ở xung quanh những người đang bận rộn.
Đi được một lúc, Thẩm Nhược Trăn nói: “Xem ra có vẻ Diệc Tư sẽ sớm có thể chuyển đi rồi.
”
Hôm đó cùng Hạng Minh Chương cãi nhau trong xe, hôm nay có vẻ như đã thay đổi thái độ, thứ nhất là anh tôn trọng thành ý của bà Sở, thứ hai anh rốt cuộc vẫn là một người thành thục, cũng hiểu được nặng nhẹ.
“Cũng tốt.
” Hạng Minh Chương đã chịu tiếp nhận, “Tự lập là vua, phải có một cứ địa mới có thể chiêu binh mãi mã.
”
Thẩm Nhược Trăn khẽ mỉm cười và nói: “Đa tạ Hạng tiên sinh đã hiểu cho.
”
Hạng Minh Chương ngay lập tức lại tính toán: “Trước mặt đầy đủ lãnh đạo lớn nhỏ của công ty thì một câu nhận được chiếu cố, riêng tư thì một câu đa tạ, có phải quá ít ỏi rồi không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy anh muốn gì?”
Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, có chuyện kinh tâm động phách, có chuyện là bí mật không thể để người ngoài biết, tệ lắm cũng là âm thầm phối hợp trong kinh doanh, nếu tính toán kỹ lưỡng, chỉ có cảnh tượng thường thấy giữa tình nhân với nhau là khan hiếm nhất.
Thời gian vẫn còn sớm, Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Có muốn hẹn hò không?”
Thẩm Nhược Trăn rất vui, nhưng cả cậu và Hạng Minh Chương đều thiếu kinh nghiệm hẹn hò nên không biết phải làm gì, cứ đi qua qua lại lại trên phố, còn phải chọn tới chọn lui.
Quán cà phê thì quá nhiều người, lười tấu náo nhiệt, hiệu sách thì quá yên tĩnh, đáng tiếc không rộng rãi được như thư viện của Hạng Việt; quán bar thì cũng được, nhưng không khí có hơi tệ so với Vân Diếu, trong cửa hàng bán đồ chơi lại rực rỡ sắc màu, toàn một kiểu mấy người trẻ vào chụp hình.
Sau khi lang thang trên một con phố đến mức tẻ nhạt, đến góc phố, Thẩm Nhược Trăn nhìn thấy một công ty in ấn, cậu dừng lại bên ngoài cửa sổ nói: “Anh tặng em một con dấu được không?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn chủ động yêu cầu một món quà, Hạng Minh Chương đồng ý: “Chúng ta vào trong xem thử.
”
Ở địa phương tấc đất tấc vàng, cửa hàng không lớn, có bán con dấu đá khắc ấn, khách hàng có thể tùy chỉnh nội dung, sau đó lựa chọn đá tự nhiên để sư phụ chế tác.
Thẩm Nhược Trăn nhìn cẩn thận một vòng, chọn ra một khối ngọc bích, đây không phải là một loại quý báu gì, nhưng cũng xem như trong suốt.
Hạng Minh Chương nhỏ giọng nói: “Nơi này không có thợ thủ công của Pháp Lan Tây, cũng không có vàng và thạch anh, làm con dấu cho giám đốc ngân hàng có phải hơi bủn xỉn không?”
Thẩm Nhược Trăn cười nói: “Ngân hàng Phục Hoa không còn nữa rồi, giám đốc Thẩm cũng không còn nữa, làm con dấu giám đốc ngân hàng để làm gì chứ.
”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy chỉ khắc tên em thôi sao?”
Thẩm Nhược Trăn “Ừm” một tiếng, đúng lúc sư phụ đã đến, cậu nói: “Chữ dùng thể Khải, hoa văn trên đỉnh của con dấu đá … giúp tôi khắc một hình tiền đồng.
”
Hầu hết khách hàng sẽ chọn chọn hoa văn như ý truyền thống, hoa văn mây, hoặc các hoa văn độc đáo, lãng mạn như hoa lá, sư phụ tò mò hỏi: “Tiền đồng như thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn thành thạo nói: “Đồng thông bảo Thiên Khải triều nhà Minh (*), hình tròn có một lỗ vuông, bên trên có khắc ‘thập’ (十), bên phải khắc ‘nhất lưỡng’ (一两), bên trái lỗ hổng và bên dưới khắc một chữ nhật (日) một chữ nguyệt (月).
”
Sư phụ nói: “Đồng tiền này khá là đặc biệt.
”
(*) đồng thông bảo Thiên Khải nhật nguyệt: đồng này đặc biệt giống như sư phụ nói đó mng, mình đi lục tung trên mạng luôn vẫn k thấy hình mình hoạ, chỉ có cái đồng bên tay phải này là bên trên có khắc ‘thập’ (十), bên phải khắc ‘nhất lưỡng’ (一两) như Thẩm thiếu gia nói thui, còn bên trái lỗ hổng và bên dưới có thể là ký tự nhật nguyệt kiểu xưa, nên mng ráng tưởng tượng nó có khắc nhật (日) với nguyệt (月) nha
Ông cố nhà họ Thẩm mở ngân hàng tư nhân, Thẩm Nhược Trăn lúc một tuổi bốc thôi nôi (*), chiếc bàn dài dài ba mét, trên đó có đủ loại tiền đồng, đồng bạc, tiền giấy và trái khoản.
(*) bản gốc là trảo chu (抓周), thường diễn ra ở Hàn Quốc và Trung Quốc, theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.
Cậu bò từ đầu đến cuối bàn, cầm lần lượt từng cái, ông cố nói rằng cậu sau này sẽ kiếm tiền từ tám phương.
Cậu mở lớn mắt nhìn đủ rồi lại đặt xuống, cuối cùng chỉ cầm lên một đồng tiền đặt ở cuối bàn, bà cố nói cậu có tiêu chuẩn, cả người sẽ không nhiễm phải mùi tiền.
Đó là một đồng thông bảo Thiên Khải.
Bằng cách khắc đồng xu này, Thẩm Nhược Trăn xem như nhớ về nguồn gốc của gia nghiệp mình, đồng thời ghi lại giai thoại thú vị về lần đầu tiên tiếp xúc với tiền tệ.
Cậu nhờ vả hỏi: “Phiên bản nhật nguyệt của đồng thông bảo nhật nguyệt rất hiếm, làm phiền ngài hãy khắc hoa văn thật cẩn thận.
”
Sư phụ đảm bảo, đi đăng ký thông tin.
Bên trong cửa hàng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Nhược Trăn nói: “Thật ra còn có một lý do nữa.
”
Hạng Minh Chương đoán: “Mặt trời và mặt trăng cùng chiếu rọi, ngụ ý rất tốt.
”
Thẩm Nhược Trăn sửa lại: “Là nhật (日), nguyệt (月) ghép lại thành Minh (明), em muốn khắc nó lên con dấu của mình.
”.
------
Để khắc con dấu cần có thời gian, Thẩm Nhược Trăn để lại thông tin liên lạc, đợi đến khi chế tác xong sẽ đến lấy.
Sau khi đặt cọc, mỗi vị khách hàng được chọn một phần quà, là một mặt dây chuyền tua rua xinh xắn, nhưng Thẩm Nhược Trăn không nỡ đục lỗ lên con dấu và hộp mực hình vuông, trong hộp đồ cũ của cậu có một con dấu hoàn chỉnh của giám đốc ngân hàng.
Thẩm Nhược Trăn chọn một hộp giấy viết thư màu sắc đơn giản, có hơn chục trang, trong thời đại hay viết thư cũng đủ để dùng rất lâu.
Sau khi rời khỏi công ty in ấn, Hạng Minh Chương hỏi: “Có hài lòng với buổi hẹn hò này không?”
Trong mi mắt của Thẩm Nhược Trăn mang theo ý cười: “Hài lòng.”
Người đương đại lúc ký thoả thuận sẽ ký tên, trên tài liệu công ty sẽ đóng dấu, Hạng Minh Chương nói: “Con dấu khắc xong thì muốn đóng ở đâu?”
“Lạc khoản.” Thẩm Nhược Trăn niết hộp giấy viết thư, “Viết xong thư có thể đóng lên tên của em.”
Hạng Minh Chương nghĩ thầm, ở thời đại này chỉ có mình Thẩm thiếu gia em là viết thư, anh hỏi: “Em định viết thư cho ai?”
Thẩm Nhược Trăn đã quen biết không ít người trong thế kỷ 21, hầu hết đều ở cùng một thành phố, một số đối tác kinh doanh nằm rải rác trên khắp cả nước.
Hạng Minh Chương nghĩ rằng những người Thẩm Nhược Trăn có thể viết thư cho, có lẽ là bà Diêu ở Ninh Ba, Trạch Phong ở Thâm Quyến và Owen, cựu sinh viên của UPenn.
Không ngờ tới, Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Viết cho anh vậy.”
Hạng Minh Chương bất ngờ nói: “Viết gì cho anh?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua góc phố, Thẩm Nhược Trăn vuốt tóc, đọc miệng: “Minh Chương nhận được thư rồi, cảm ơn vì món quà, vui mừng khôn xiết.”
Hạng Minh Chương bị dỗ đến không chịu nổi, không phân biệt rõ được người “vui mừng khôn xiết” rốt cuộc là ai, đèn tín hiệu nhấp nháy sang màu xanh lục, anh nắm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Trăn, băng qua đường.
Hai người chậm chạp không có mục đích, nhưng cũng không nỡ chia tay, liên tục giết thời gian đến sẩm tối, đến mức chân đều mỏi nhừ.
Thẩm Nhược Trăn về đến nhà, bà Sở và Sở Thức Hội cũng vừa trở về, bọn họ đi tìm Châu Khác Sâm, Châu Khác Sâm hôm nay còn định đến nghĩa trang, vì thế ba người dứt khoát cùng đến tảo mộ Sở Triết.
Bà Sở nóng lòng nói: “Lão Châu cũng cảm thấy tòa nhà đó tốt, mẹ quyết định phải nắm chắc mà làm, vị trí đó rất được săn đón, nếu kéo dài sẽ bị người ta tiệt hồ (*) đấy.”
(*) tiệt hồ: chú thích xem lại chương 49
Thẩm Nhược Trăn nói: “Luật sư Lôi lại đang bận rồi, chuyện cổ phần đang được thực hiện, một vài thủ tục vẫn đang được xử lý.”
“Không thành vấn đề, công ty luật có nhiều người như vậy.” Bà Sở nói: “Trả một khoản đặt cọc liền có thể dọn sang rồi, còn lại cứ từ từ mà làm.”
Thẩm Nhược Trăn gật đầu, sớm hơn một chút cũng tốt, đổi một địa điểm mới người còn phải bố trí ổn thoả, thiết bị cần được chỉnh lý, muốn chân chính ổn thoả cũng sẽ mất ít nhất nửa tháng.
Thứ hai đến công ty, Thẩm Nhược Trăn gửi tin nhắn cho đội ngũ lãnh đạo của Diệc Tư, sau đó đích thân đến các phòng ban khác nhau để thông báo với mọi người sắp chuyển ra ngoài, đã đến lúc phải tổ chức sớm một chút.
Trung tâm R&D đã có Châu Khác Sâm, không cần phải đặc biệt qua đó một chuyến, cuối cùng Thẩm Nhược Trăn đi xuống tầng 9.
Cậu vừa xuất hiện, khu văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt, mọi người đều gác lại công việc mà tụ tập cùng nhau, Bành Hân nghe thấy động tĩnh cũng từ phòng giám đốc đi ra.
Thẩm Nhược Trăn bị chặn mất đường đi, nói: “Hạng tiên sinh đến chưa vậy?”
Trưởng phòng nói: “Vẫn chưa, chắc là sắp đến rồi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi không có việc gì khác, Diệc Tư sắp chuyển đi rồi, bộ phận tiêu thụ của chúng ta là nơi tôi ở lại lâu nhất, đến đây để nói lời tạm biệt với mọi người.”
Xung quanh có rất nhiều tiếng than ngắn thở dài, nhóm người này đã quen khoa trương, nhưng thực ra rất chân thành, Bành Hân nói: “Mấy người đừng có như vậy, mặc dù sau này cách nhau xa rồi, nhưng Thức Sâm đã là là lãnh đạo của một công ty, vẫn nên chúc mừng cậu ấy.”
Thẩm Nhược Trăn khiêm tốn nói: “Bất kể là ở đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc.”
“Tiêu chuẩn làm việc của cậu không thấp.” Bành Hân cười nói, “Cậu là người ở lại bộ phận tiêu thụ của chúng tôi lâu nhất, giúp đỡ rất nhiều, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Giám đốc Bành, đừng sến súa nữa.”
Bành Hân xua tay: “Vậy cũng không thể cứ như vậy mà đi, tại sao không tổ chức tiệc chia tay!”
Thẩm Nhược Trăn vừa định khéo léo từ chối, đã có người gọi một tiếng “Hạng tiên sinh”.
Hạng Minh Chương sáng sớm đến Hạng Việt cũ giải quyết công việc, họp xong cuộc họp thường kỳ thì quay trởi lại, ở trong tháng máy đã nghe thấy tiếng huyên náo, đi vào trong bộ phận đã thấy Thẩm Nhược Trăn bị mọi người vây quanh, ở trong đám người ríu rít lịch sự nhìn về phía anh.
Đám đông tự động giải tán, Hạng Minh Chương đến gần nói: “Hội họp cái gì thế.”
Bành Hân trả lời: “Hạng tiên sinh, Diệc Tư sắp chuyển ra khỏi khuôn viên, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, chúng tôi đang bàn bạc muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay.”
Hạng Minh Chương thực sự đã từng nghĩ đến, không chỉ là vì Thẩm Nhược Trăn, mà còn là vì tất cả nhân viên của Diệc Tư, anh phê chuẩn: “Có thể.”
Đây là lòng tốt khó có được, Thẩm Nhược Trăn không khỏi vì Hạng Minh Chương mà suy nghĩ, năm nay nhà họ Hạng vừa có tang sự, nên kín tiếng với bên ngoài một chút, tổ chức một bữa tiệc phô trương như vậy cũng không thích hợp.
“Thế này đi.” Cậu đề xuất, “Bữa trưa ăn ở nhà ăn của công ty, tổ chức một bữa tiệc trưa đơn giản là được rồi.”
Hạng Minh Chương hiểu ý của Thẩm Nhược Trăn nói: “Được, đều nghe theo cậu đi.”
Lúc đầu khi Diệc Tư chuyển đến khuôn viên Hạng Việt Thẩm Nhược Trăn là thư ký tổng tài, đã tổ chức một bữa tiệc trưa tại nhà ăn của công ty, lúc sắp đi lại tổ chức một lần nữa, cũng xem như có đầu có đuôi.
Buổi trưa được tan làm sớm, trong nhà hàng chính, chiếc bàn dài bày đầy những món ăn nóng lạnh, bố trí thêm một quầy rượu. Bởi vì là quyết định nhất thời nên chuẩn bị có hơi không đầy đủ, Hạng Minh Chương tự mình đóng góp bảy tám chai rượu đang được cất trữ.
So với bữa tiệc trưa đầu tiên còn xa lạ, cần có bầu không khí sôi nổi, bây giờ nhân viên của Hạng Việt và Diệc Tư đang ngồi cùng nhau, những người có quan hệ thân thiết đã bắt đầu cụng ly.
Thẩm Nhược Trăn đi đến đâu đều là những lời chúc mừng, cậu đáp lại một vòng, trong nhà ăn gần như đã kín chỗ, Lăng Khải ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ hình tam giác trong góc, hướng về phía cậu vẫy tay.
Đầu năm chuyển đến đến tầng 12, Thẩm Nhược Trăn và Lăng Khải đã ít gặp nhau hơn, rất ít khi có cơ hội trò chuyện, cậu bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nói: “Giữ chỗ cho anh à?”
Lăng Khải nâng ly rượu lên: “Em vẫn chưa chúc mừng anh, em đã biết năng lực của anh không tầm thường, chúc anh sau này tự mình làm lãnh đạo, sự nghiệp phát triển.”
Thẩm Nhược Trăn cười một lúc, cậu đã từng là lãnh đạo, đã từng phát huy tham vọng, nghe lại những lời này, có một loại ảo giác như quay trở lại điểm xuất phát.
Cậu lắc lư chiếc ly cao, uống một hơi cạn sạch, giả vờ hào hùng nói: “Cảm ơn, anh cạn rồi.”
Lăng Khải sững sốt nói: “Anh sao lại cạn rồi, buổi chiều em còn gặp khách hàng, vì vậy chỉ có thể uống ít thôi…”
“Không sao cả, em cứ tuỳ ý.” Thẩm Nhược Trăn hạ giọng, “Cái anh uống là coca không đường.”
Lăng Khái lúc này mới yên tâm, cậu nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa mới nuốt xuống thì bên bàn tiến đến một thân ảnh cao lớn, doạ cậu suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
“…Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương là người quyền cao chức trọng lại có giá, nhìn quanh nhà ăn thấy không khí trên bàn này hoà thuận vui vẻ, không nhịn được mà đến tấu náo nhiệt.
Anh ngồi xuống bên ghế trống còn lại, ba người ngồi một bàn, khung cảnh có vẻ như đã từng thấy qua.
Lăng Khải không còn dè dặt như khi còn là người mới, cậu hào phóng nói với Thẩm Nhược Trăn: “Diệc Tư sắp chuyển ra ngoài rồi, đầu tiên, em muốn nói lời tạm biệt với anh một cách trang trọng.”
Thẩm Nhược Trăn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, cười nói: “Không đến mức đó, cũng không phải sẽ không gặp nhau nữa.”
Lăng Khải nói: “E rằng rất khó.”
“Có gì mà khó.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Diệc Tư chuyển đến khu thương mại phía Nam Giang Ngạn, ngồi xe hơn một tiếng là tới rồi, các đồng nghiệp ở bộ phận tiêu thụ có thể đến đó chơi bất cứ lúc nào. Nếu như không tiện, chúng ta giống như trước đây, hẹn ở bên ngoài cũng được.”
Hạng Minh Chương nhìn ánh đèn chiếu trên ly rượu, bất chợt nói: “Hai người từng hẹn hò với nhau rồi à?”
Thẩm Nhược Trăn giải thích: “Lúc Lăng Khải chuyển đến căn hộ của nhân viên, bọn tôi đã cùng nhau dùng bữa, xem như là một bữa tiệc tân gia.”
Hạng Minh Chương ngược dòng nhìn lại, đúng là đủ sớm, hơn nữa là đoạn thời gian mà Thẩm Nhược Trăn bị “sa thải”, khi đó trong mắt Thẩm Nhược Trăn, người ta là một người bạn, anh có lẽ chỉ là một tên khốn giở thủ đoạn.
Lăng Khải nhớ lại: “Hình như lúc đó ăn lẩu, anh còn tặng em một con robot quét nhà.”
Hạng Minh Chương liếc nhìn Thẩm Nhược Trăn: “Không phải cậu không thích ăn cay sao?”
Thẩm Nhược Trăn sớm đã quên các chi tiết, nói: “Có một loại lẩu được gọi là lẩu uyển ương (*).”
(*)
“Ò.” Hạng Minh Chương nói, “Còn ăn cả lẩu uyên ương cơ.”
(sếp Hạng ăn giấm cute thế =)))))
Thẩm Nhược Trăn rung đùi, đụng vào đầu gối của Hạng Minh Chương dưới gầm bàn để cảnh cáo, cậu tiếp tục nói: “Lăng Khải, em là người bạn đầu tiên của anh ở công ty, sau này sao có thể không gặp được chứ.”
Lăng Khải nói: “Lúc đầu là do chỗ ngồi cạnh nhau, đều là người mới, sau này anh trở thành thư ký, làm dự án, đã mạnh hơn em rất nhiều. Bây giờ anh còn phải dẫn dắt Diệc Tư bắt đầu một giai đoạn mới, em thực sự rất ngưỡng mộ anh.”
Thẩm Nhược Trăn lắng nghe, cảm thấy Lăng Khải vẫn chưa hoàn toàn mất đi tinh thần của một sinh viên, rất chân thành, cậu nói: “Em và anh sở trường không giống nhau, anh đã thỉnh giáo em bao nhiêu vấn đề em quên rồi sao?”
Lăng Khải lắc đầu, cậu không quên: “Cho nên em đã quyết định, em muốn làm những gì em giỏi.”
Thẩm Nhược Trăn biết rằng Lăng Khải muốn vào bộ phận R&D, Diệc Tư đúng lúc đang tuyển người, cậu ngạc nhiên nói: “Em không phải là muốn nhảy việc với anh đấy chứ?”
Hạng Minh Chương nhấn mạnh vào trọng điểm: “Tôi không có ý kiến, chúc ‘tình bạn’ của hai người dài lâu.”
Lăng Khải vội vàng xua tay: “Không phải, em xin chuyển đến trung tâm R&D chi nhánh Thâm Quyến, làm kiến trúc sư.”
Nghiệp vụ ở khu vực phía Đông Nam đang trong thời kỳ mở rộng, các chi nhánh cần nhân thủ, Lăng Khải còn trẻ, chưa lập gia đình, đổi địa điểm không phải là một ý tưởng tồi.
Thẩm Nhược Trăn mừng thay cho cậu, coca trong ly đã uống hết rồi, cậu nói: “Hạng tiên sinh, cho mượn một chút rượu đi.”
Hạng Minh Chương trực tiếp đẩy ly qua, Thẩm Nhược Trăn nâng lên cụng ly với Lăng Khải, nói: “Vậy thì cùng chúc chúng ta sự nghiệp phát triển nhé.”
Không khí trong nhà hàng rất nhiệt liệt, nếu đã là tiệc chia tay, cả người ra đi và người ở lại đều phải nói lời tạm biệt.
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đứng dậy giữa tiếng ồn ào, đi về phía khu vực trống phía trước, Thẩm Nhược Trăn hạ giọng hỏi: “Anh có biết Lăng Khải đã nộp đơn không?”
Hạng Minh Chương nói: “Biết, đợi anh phê chuẩn mới tính.”
Thẩm Nhược Trăn không nói nên lời: “Vậy anh chạy tới ghen tuông gì đấy.”
Hạng Minh Chương không thừa nhận: “Có sao, anh rõ ràng cho em mượn rượu uống.”
Cả hai dừng lại ở nơi mọi người có thể nhìn thấy, trong hội trường ngày hôm đó chỉ có quản lý của các bộ phận, hôm nay thực sự là tụ họp đầy đủ.
Thẩm Nhược Trăn trông có vẻ trang nghiêm nói: “Mặc dù tách ra rồi, nhưng Hạng Việt và Diệc Tư sau này có hợp tác, hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn.”
Cậu dừng lại vài giây, sau vụ bắt cóc đã dấy nên nhiều xôn xao, có người cho rằng giữa nhà họ Sở và Hạng Minh Chương có xích mích, bây giờ trả lại cổ phần, Diệc Tư ra riêng, khó đảm bảo sẽ không phát sinh tin đồn.
Thẩm Nhược Trăn trốn tránh nói: “Rất nhiều người tò mò về sự cố mà tôi và Hạng tiên sinh gặp phải, tôi muốn nói với mọi người, không phải là anh ấy liên luỵ đến tôi, mà là tôi cam tâm tình nguyện cứu anh ấy.”
Hạng Minh Chương đứng ở bên cạnh, Thẩm Nhược Trăn quay đầu qua: “Tôi và Minh Chương là bạn sinh tử.”
Lần đầu tiên nghe thấy Thẩm Nhược Trăn gọi tên mình trước đám đông, tim của Hạng Minh Chương đập thình thịch, anh bày tỏ thái độ: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không bao giờ tàn, chúc Diệc Tư càng ngày càng tốt đẹp.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Còn nữa không?”
Hạng Minh Chương nói: “Hết rồi.”
Thẩm Nhược Trăn xoay nửa người lại, nhỏ giọng khiển trách: “Nói em ngắn gọn, anh thì dài ——?”
Chưa kịp nói xong, Hạng Minh Chương tiến lại một bước ôm cậu.
Trước hàng trăm con mắt, trong phút chốc liền lặng im, sau đó cả căn phòng sôi trào.
Thẩm Nhược Trăn cứng đờ nói: “Anh sao lại có thể như vậy.”
Hạng Minh Chương ôm cậu, đột nhiên nói: “Là một người bạn sinh tử, anh còn chưa biết em thích hoa gì.”
Đầu óc Thẩm Nhược Trăn trống rỗng: “Đều được.”
Hạng Minh Chương nói: “Chuyển đến một nơi mới, lẵng hoa của anh cũng sẽ gửi đến đúng hẹn.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh muốn gửi tặng gì?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Bất luận là tặng gì, bên trong sẽ có một cành hoa hồng, xin em hãy nhớ tìm thử.”
-------
Tòa nhà đã treo biển lên, Khoa học Kỹ thuật Diệc Tư chính thức đóng quân trong khu thương mại ở phía Nam Giang Ngạn.
Những lẵng hoa chúc mừng kéo dài từ cổng chính tòa nhà vào từ trong ra ngoài, chất đầy hai bên tường ngoài, tại sảnh đón khách ở tầng 1, dọc theo tấm thảm dài là một con đường hoa chào mừng.
Viễn thông Hạng Việt gửi tới ba lẵng hoa, một lẵng hoa đại diện cho công ty, một lẵng hoa đại diện cho toàn bộ bộ phận tiêu thụ, lẵng hoa cuối cùng chỉ đại diện cho mình Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ áo cài một chiếc trâm thần hoa Flora, những chỗ hư hại đã được sửa lại, những viên đá quý được khảm lại vẫn sáng chói như thế.
Cậu dừng lại trước lẵng hoa mà Hạng Minh Chương gửi đến, rực rỡ sắc màu, cành lá xanh tươi, cậu với tay lấy ra một bông hồng đỏ đang nở rộ, ngửi lấy nụ hoa.
Bộ phận tiêu thụ ở tầng 6, bộ phận tư vấn tiền khi bán hàng ở tầng 7, Thẩm Nhược Trăn và bộ phận tiêu thụ làm việc trên cùng một tầng. Phòng làm việc của cậu là rộng rãi nhất, với tông màu trắng xám lãnh đạm sạch sẽ, có cửa sổ lớn hướng ra cảnh bờ sông cách đó không xa.
Trên bàn là một tấm biển chức vụ được cắt bằng pha lê —— Giám đốc điều hành.
Thẩm Nhược Trăn không có cảm giác quá mạnh mẽ với hàm tước, cho dù cao hay thấp, những gì cậu làm vì Diệc Tư sẽ không tăng thêm hay giảm đi, cậu thậm chí còn di chuyển bảng tên một chút, ở đối diện với mình đặt một chiếc bình nhỏ, cắm và/o bông hoa hồng.
Bàn làm việc rất rộng và dài, giống với bàn làm việc của Hạng Minh Chương, Thẩm Nhược Trăn mở túi ra, lấy ra một khung ảnh và đặt nó bên cạnh màn hình hiển thị.
Bức ảnh trong khung được chụp tại chi nhánh Thâm Quyến của Hạng Việt, cậu và Hạng Minh Chương đang đứng cạnh nhau trong hành lang, nở nụ cười đậm nhạt vô cùng phù hợp.
Có người gõ cửa, Thẩm Nhược Trăn nói: “Mời vào.”
Châu Khác Sâm đẩy cửa đi vào, nói: “Hệ thống của công ty đã được điều chỉnh xong rồi, lát nữa con thử đăng nhập xem.”
Diệc Tư năm ngoái đã kết nối với Hạng Việt, hệ thống của hai bên đều được tối ưu hóa để tương thích. Bây giờ chuyển thành độc lập vận hành, còn phải thực hiện lại việc di chuyển dữ liệu. Thẩm Nhược Trăn kính phục nói: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao.”
Châu Khác Sâm dẫn theo kỹ sư bắt đầu công việc từ sớm, hôm qua đã làm xong, ở công ty thử nghiệm suốt nửa đêm, sáng sớm về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó lại quay lại đi làm.
Thẩm Nhược Trăn bật máy tính, dặn dò: “Chú Sâm, chú phải chú ý đến sức khỏe.”
“Chú không sao.” Châu Khác Sâm tinh thần phấn chấn, chủ yếu là vì trong lòng vui vẻ, “Hai ngày nay nếu có vấn đề gì cứ tập trung lại phản hồi, chú sẽ cho người giải quyết chúng càng sớm càng tốt.”
Thẩm Nhược Trăn đã gửi một thông báo cuộc họp trong hệ thống, mọi người vừa mới chuyển đến, cần giải quyết các vấn đề khác nhau.
Hiện tại đang thiếu nhân lực, còn nhiều việc cần phải tự mình làm, Thẩm Nhược Trăn sau khi họp xong không ngừng đi gặp khách hàng, trở lại công ty thì trời đã tối.
Mọi người đều đã tan làm rồi, Thẩm Nhược Trăn không khoá cửa văn phòng, cậu ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, cởi cúc bộ tây trang đã thắt eo cả một ngày.
Phần ngực hơi mở ra, cả người chợt thả lỏng, cậu thế nhưng lại nhớ đến lúc được Hạng Minh Chương ôm chặt trước mặt mọi người.
Lồng ngực bọn họ dán vào nhau, eo cũng chạm vào nhau, hai tay vòng qua vai, căn bản khiến cho người khác khó có thể đoán định được đó là cái ôm của bạn đồng hành trong công việc hay của tri kỷ.
Thẩm Nhược Trăn xoa xoa thái dương, cái ôm đó có lẽ sẽ dẫn đến những tin đồn ái muội, bất quá cũng không tính là tin đồn, bởi vì tư tình của bọn họ hoàn toàn là sự thật.
Vừa ngước mắt lên, bông hồng đỏ dưới ánh đèn trở nên vô cùng quyến rũ, làm tăng thêm một chút sắc đỏ cho khung cảnh văn phòng trang nghiêm lạnh lẽo, ánh mắt của Thẩm Nhược Trăn đảo đến bức ảnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạng Minh Chương.
“Hoa hồng có thể nở được bao lâu?”
Cậu vẫn còn cười, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cầm chuột click vào tài liệu của bộ phận nhân sự, xử lý xong xuôi, lúc rời khỏi tòa nhà đã là sáng sớm.
Diệc Tư cần tuyển người mới, đội ngũ nghiệp vụ cần thiết lập cơ chế đánh giá và bồi dưỡng mới, cần thúc đẩy các dự án đang vận hành, Thẩm Nhược Trăn mỗi ngày đều có vô số công việc làm không xong, điện thoại không dám ly thân dù chỉ một giây, chỉ có đêm khuya đi ngủ thì thể xác và tinh thần mới có thể nghỉ ngơi.
Hạng Minh Chương chưa liên lạc với cậu, biết rằng cậu bận, chính mình cũng bận nên có chừng mực mà không làm phiền lẫn nhau.
Gần hai mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, Diệc Tư đã ổn định về mọi mặt, Thẩm Nhược Trăn vẫn không thả lỏng, dồn hết mọi tinh lực vào dự án đang nằm trong tay.
Buổi tối tăng ca, cậu pha một cốc cà phê đen, quá nóng chưa uống được, dì Đường mang hộp giữ nhiệt đến đưa đồ ăn đêm.
Thương xót Thẩm Nhược Trăn vất vả, gần đây trong nhà đều nấu bữa đêm bảo tài xế mang đến tới, cậu nói: “Dì Đường, hôm nay sao dì lại chạy đi một chuyến thế này?”
Dì Đường lấy đi cà phê, mở hộp cơm ra, bưng lên một bình canh và hai cái sủi cảo cá tuyết (*), nói: “Ngày nào cũng để lại đồ thừa, dì đến giám sát con.”
(*) sủi cảo cá tuyết:
Lúc mệt mỏi không ăn được quá nhiều, Thẩm Nhược Trăn nhận lấy bát canh, thứ được hầm là lê thơm và khoai mỡ Trung Quốc, ngửi được mùi thơm thanh sạch ngọt ngào.
Điện thoại đột nhiên reo lên, là Hạng Minh Chương gọi đến.
Thẩm Nhược Trăn đeo tai nghe trả lời: “Alo?”
Hạng Minh Chương hỏi: “Còn đang bận sao?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến tai, lực đạo ôn nhu, vuốt ve dây thần kinh đã căng thẳng trong nhiều ngày, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên thả lỏng: “Không bận, đang ăn.”
Hạng Minh Chương nói: “Ăn gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn hình dung: “Canh thanh đạm.”
Dì Đường lườm cậu, ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ: “Con không phải thích ăn canh thanh đạm sao, có chút dầu mỡ thôi đều muốn cau mày, cà phê béo thì lại không chê, cả ngày uống cứ như nước ấy.”
Thẩm Nhược Trăn mỉm cười chấp nhận giáo huấn này, trước mặt trưởng bối không tiện nói chuyện, cậu cũng không thể nói gì quá mức, một lúc sau, không mặn không nhạt nói: “Hoa hồng đã héo hoàn toàn rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Đã bao lâu rồi, nhớ vứt đi, héo quá sẽ thu hút sâu bọ.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời nhận được hoa hồng đỏ, không nỡ vứt đi.”
Hạng Minh Chương cười thấp một tiếng: “Thẩm tiên sinh, em là đang ám chỉ anh tiếp tục gửi tới sao?”
May mắn mà nơi này rộng lớn, dì Đường đã đến ghế sofa trong khu vực tiếp khách, Thẩm Nhược Trăn hạ giọng, tao nhã đề ra yêu cầu: “Anh tự mình đến đưa đi.”
Hạng Minh Chương nói: “Tại sao?”
Thẩm Nhược Trăn không phát ra âm thanh, chỉ múc một thìa canh rồi uống, gia giáo của cậu không cho phép cậu gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cậu cố ý lộ ra một chút động tĩnh.
Hạng Minh Chương thúc giục: “Nói đi.”
Thẩm Nhược Trăn nhẹ thở ra, làm người ta mất hứng: “Không nói, mệt rồi.”
Hạng Minh Chương đâu có dễ bắt bí như vậy, nói:”Anh cũng mệt rồi, hôm nay nhận được lời mời dự tiệc ở nhà họ Sở, làm phiền thay anh xin lỗi bà Sở, anh không đi nữa.”
Thẩm Nhược Trăn sững sờ, sáng hôm qua hình như đã nghe bà Sở nhắc đến một câu, Diệc Tư cuối cùng cũng ổn định, muốn mời một vài người bạn đến nhà ngồi, cũng xem như một cách thể hiện tâm ý.
Lúc đó cậu đang xem tin tức buổi sáng nên không nghe kỹ, lúc này cũng không quản nhiều thế nữa, nói: “Cuối tuần gặp.”
Hạng Minh Chương nói: “Anh không đi —— ”
Thẩm Nhược Trăn ngắt lời: “Em sẽ đợi anh.”
Tiết trời đầu hè nóng lên rõ rệt, cảnh sắc trong vườn hoa nhà họ Sở vừa đẹp, ngày thứ bảy, cổng sắt chạm trổ được mở rộng, trên bãi cỏ bày một bộ bàn ghế.
Trong số các khách mời có nhóm người cao tầng của Diệc Tư, các đối tác kinh doanh đã hợp tác trong nhiều năm và luật sư Lôi, người đã vất vả trong vài tháng nay.
Hạng Minh Chương đến không tính là sớm lắm, xuống xe mang theo một hộp bánh kem nhỏ.
Anh vẫn luôn ngồi ghế khách quý, giống như lần đầu tiên đến nhà Sở vào mùa hè năm ngoái, đứng trên hành lang chờ người đến nghênh tiếp.
Thẩm Nhược Trăn đứng trên bậc thềm trước hiên nhà, mặc một chiếc áo sơ mi bằng cotton màu trắng, cao quý trầm tĩnh, phong độ của người tri thức rất đậm, ở cây cột bên cạnh có dây leo quấn vào nhau, một dây leo xanh rủ xuống cọ vào vai cậu, trông vô cùng sảng khoái.
Bà Sở ở bên trong vườn hoa, nhiệt tình nói: “Minh Chương đến rồi.”
Hạng Minh Chương gọi một tiếng “Bác gái”, ánh mắt đã trôi về phía Thẩm Nhược Trăn, đem người nhìn từ đầu đến chân vài lần, nói: “Giữa đường lấy bánh nên đến trễ, thật ngại quá.”
Bà Sở cả gương mặt đều là vui vẻ: “Không muộn đâu, nhưng bánh có hơi nhỏ, bác thấy là chỉ đủ cho một người ăn.”
“Không phải con keo kiệt.” Hạng Minh Chương nói: “Muốn lấy lòng người ta thì phải một lòng, nếu không người ta không thèm nhìn tới.”
Thẩm Nhược Trăn lặng lẽ đi tới, nghe thấy hồ ngôn loạn ngữ của Hạng Minh Chương, bèn đặt điều: “Khách cần phải đăng ký.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy em giúp anh ký đi, có cần lễ vật đi kèm không?”
Bà Sở biết điều rời đi, vườn hoa quá náo nhiệt, Thẩm Nhược Trăn đưa Hạng Minh Chương vào biệt thự, đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Hạng Minh Chương hỏi: “Không cần ở hành lang đón khách sao?”
Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Em đang cung kính đợi anh mà thôi.”
Trên bàn ăn và bàn trà đều có điểm tâm và đồ ngọt, Hạng Minh Chương tự cầm phần mình mua nói: “Anh khát rồi, có gì uống không?”
Nước trái cây và trà đều có sẵn, bà Sở còn thuê một bartender rượu chuyên nghiệp, Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh muốn uống gì?”
Hạng Minh Chương giả bộ như vô ý: “Vodka.”
Thẩm Nhược Trăn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt dí dỏm của Hạng Minh Chương, bọn họ đang ở trong góc phòng khách yên tĩnh, rèm cửa bị kéo lên, ánh nắng chiếu vào giữa hai người.
Ý cười trong mắt Hạng Minh Chương nhạt dần, trở nên nghiêm túc, như thể đang muốn bù đắp khoảng cách gần một tháng không gặp, không hề dời đi, Thẩm Nhược Trăn bị nhìn đến nóng mặt, vội vàng đi lấy hai ly champagne.
Những người khác đến chào hỏi, hai người gật đầu đáp lại, sau khi uống champagne giải khát, không ai muốn xã giao, Thẩm Nhược Trăn đưa Hạng Minh Chương lên tầng 2 lười biếng trốn.
Trong phòng ngủ, cửa ngoài sân thượng để mở, cây đàn Steinway được phủ lên một lớp rực rỡ.
Hạng Minh Chương đặt bánh kem xuống, đi đến trước đàn piano ngồi xuống, anh nhấc nắp đàn lên, cử động tay chơi một chuỗi các nốt nhạc.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy rất vui tai, ngồi ở bên cạnh, cậu căn bản chưa bao giờ chạm vào đàn piano, nói: “Học một bản nhạc có khó không?”
“Không khó.” Hạng Minh Chương cầm lấy một bàn tay của Thẩm Nhược Trăn, đặt lên phím đàn ước chừng, “Ngón tay mảnh khảnh, chiều ngang đủ rộng.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có nghĩa là có thiên phú sao?”
Hạng Minh Chương thuận theo cậu: “Đúng, có thể chơi được nhạc của Tchaikovsky.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Đừng có lừa người.”
Hạng Minh Chương nắm lấy eo Thẩm Nhược Trăn, ôm cậu lại gần hơn, lôi lôi kéo kéo, niết eo xong thì ôm lên đùi.
Khung xương của một người đàn ông trưởng thành sẽ không nhỏ như vậy, Thẩm Nhược Trăn bị mắc kẹt giữa Hạng Minh Chương và cây đàn piano, giống như một con thú bị mắc kẹt không có nơi nào để trốn, cậu nói: “Em vẫn là không học nữa đâu.”
Hạng Minh Chương không miễn cưỡng, nhưng cũng không buông ra, từ phía sau vòng qua Thẩm Nhược Trăn nói: “Em biết anh có dụng ý khác (*).”
(*) bản gốc là 醉翁之意不在酒, ý của Tuý Ông không nằm ở rượu, có nghĩa là có dụng ý khác
Thẩm Nhược Trăn nói: “Cũng không nằm ở Tchaikovsky.”
Hạng Minh Chương khẽ cười, ngửi làn da trơn nhẵn sau gáy Thẩm Nhược Trăn, đã lâu không gặp, trong điện thoại thì vòng vo không đáp, anh dứt khoát thẳng thắn hỏi: “Em có nhớ anh không?”
Dưới tầng là vườn hoa, có thể nghe rõ tiếng cười nói của khách khứa, Thẩm Nhược Trăn nhìn ra sân thượng, cảm thấy như thể bị phơi bày trước mặt mọi người.
Hạng Minh Chương xoay người Thẩm Nhược Trăn lại, chỉ cần móc chân là có thể ôm lên, anh nhéo eo đối phương: “Nói đi, nhớ anh không?”
Thẩm Nhược Trăn ăn đau: “Mời anh đến đây làm khách, anh có phải quá càn rỡ rồi không?”
Hạng Minh Chương nói: “Ngày đẹp thế này, anh tự đến nhà, em nên cố gắng hết sức với tư cách là chủ nhà chứ.”
Thẩm Nhược Trăn không cẩn thận đụng vào các phím đàn piano, âm trầm đến sợ hãi, cậu đột nhiên rút tay lại bám lên vai Hạng Minh Chương, đúng lúc Hạng Minh Chương ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng dán lên má cậu.
“Bánh kem vị gì thế?” Thẩm Nhược Trăn quay đầu hỏi.
Hạng Minh Chương nói: “Vải thiều mà em thích.”
Thẩm Nhược Trăn hôn anh, tự mình nhắm mắt lại trước, tự lừa mình dối người giả vờ như đang không cợt nhả trước đàn piano.
Trên bãi cỏ dưới sân thượng, luật sư Lôi đang nói chuyện với bà Sở.
Mặt trời chói chang, bà Sở cau mày, lộ ra chút nghi hoặc: “Bà nói gọi là gì… Thẩm Nhược Trăn?”