Hạng Minh Chương đã đoán sai, Sở Thức Sâm thế nhưng lại thực sự tìm tới cửa.
Sở Thức Sâm sau khi mất trí nhớ rất biết chừng mực, hiểu lễ nghĩa, thế nhưng tại sao lại hấp tấp như vậy? Xem như không nhớ dinh thự của Hạng gia ở đâu đi, như bà Sở biết, tài xế nhà họ Sở cũng phải biết chứ.
Càng đúng lúc hơn, tài xế đưa bà Sở đi dạo phố rồi nên không có nhà.
Sở Thức Sâm gọi xe tới, vất vả đợi ba ngày, trong lòng chỉ nhớ đến công việc, lòng kiên nhẫn của cậu đã bị bào mòn đi hết rồi, vừa mới ghi xuống địa chỉ, chỉ nghĩ rằng đây là một căn nhà khác của Hạng Minh Chương mà thôi.
Mãi cho đến khi được dì Thiến dẫn vào biệt thự, Sở Thức Sâm loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, có vẻ như có nhiều hơn một người, cậu mới nhận ra thì đã muộn rồi, đến nhà ăn thì nhất thời đứng hình.
Cả nhà họ Hạng mười người đều ở đó, già trẻ gái trai, ba thế hệ ngồi chung một mâm cơm, rõ ràng là đang dùng bữa cơm gia đình.
Sau khi Sở Triết mất đi hai nhà ít qua lại hẳn, Sở Thức Sâm mấy năm trước đều ở nước ngoài, rất ít khi lộ mặt, ấn tượng của người nhà họ Hạng về cậu chỉ là đoạn thời gian ăn mặc loè loẹt phá gia chi tử, cậu vừa tới, mọi người đều nhịn không được mà đánh giá.
Sở Thức Sâm thực ra không sợ bị người khác nhìn, ung dung thẳng thớm, bất quá chỉ là cậu đến bàn giải pháp nên không mang quà cáp, hai tay trống rỗng quả thực không biết giấu vào đâu.
Hạng Minh Chương ngồi đó biểu tình vô cùng bình tĩnh, vô cùng trầm mặc mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Dù rằng thời cơ không thích hợp, Sở Thức Sâm vẫn nho nhã lễ độ nói: “Hạng tiên sinh khó hẹn, con vội vàng chưa hỏi đã đến, không chịu suy nghĩ mà đã làm phiền đến mọi người, thật sự ngại quá.”
Hạng Côn phất phất tay: “Có gì đâu, đến rồi thì tốt, lấy thêm một bộ chén đũa ngồi cùng đi.”
Sở Thức Sâm đáp: “Không cần đâu ạ, để con lại hẹn Hạng tiên sinh vào ngày khác.”
“Vừa mới vào cửa đã đi rồi, Hạng gia chúng ta không có kiểu đối đãi với khách như thế.” Hạng Hoàn đứng dậy ngăn cản, “Đừng gọi là Hạng tiên sinh nữa, ở trong phòng này già trẻ hay trung niên có bao nhiêu Hạng tiên sinh chứ, con gọi Minh Chương một tiếng “anh” là được rồi.”
(u mê niên thượng quó =))))
Hạng Côn nói: “Minh Chương, người ta đến tìm con, con phải chào hỏi đi chứ.”
Hạng Minh Chương đặt ly rượu xuống, ngoắc tay kêu người mang thêm một cái ghế đến, ghế nhung mềm mại êm ái, anh vỗ vỗ: “Thức Sâm, đến đây ngồi cạnh tôi.”
Ngữ khí thân thiết, động tác ôn nhu.
Trông cực kỳ giống như dụ dỗ con mồi.
Sở Thức Sâm trong lòng niệm Phật mới giữ được gương mặt bình tĩnh, chỉ là đang độ kiếp đến thế kỷ hai mốt thôi mà.
Cậu thận trọng ngồi xuống, Hạng Minh Chương rót cho cậu nửa ly rượu vang, hỏi cậu có kiêng món gì không, phong thái nhẹ nhàng như chưa từng xảy ra lục đục gì.
Sở Thức Sâm thầm niệm “A Di Đà Phật”, dưới bàn dùng mũi chân đá cẳng chân Hạng Minh Chương, nhẹ giọng đáp: “Đủ rồi.”
Hạng Minh Chương không biết đau hỏi: “Bác gái dạo này sao rồi?”
Sở Thức Sâm đành phải trả lời: “Mọi chuyện đều tốt.”
“Em gái con thì sao, đã là một đại cô nương rồi nhỉ.” Hạng Hoàn tiếp lời, “Đã tốt nghiệp đại học chưa?”
Sở Thức Sâm cười mỉm nói: “Thức Hội năm sau sẽ tốt nghiệp.”
Hạng Côn đáp: “Lần trước gặp còn đang là cô bé mới lên trung học thôi, thông minh lắm, có định học chuyên sâu nữa không hay là đi làm luôn?”
Sở Thức Sâm nói: “Xem ý của em ấy đã, cả gia đình đều sẽ ủng hộ.”
Bác gái lại hỏi: “Mẹ của con có còn đến câu lạc bộ ngày trước chơi bóng nữa không? Lâu lắm rồi không thấy bà ấy.”
Sở Thức Sâm không rõ, áy náy nói: “Có lẽ là vẫn còn, con đối với bà ấy chưa đủ quan tâm, không rõ hết tất cả.”
Trên bàn tán gẫu không ngừng, người nhà họ Hạng thay nhau trò chuyện với khách, mỗi người một câu xoá tan đi tình trạng tẻ nhạt, Sở Thức Sâm đều đáp lại vô cùng khiêm tốn và tự nhiên, không câu nào là không thoả đáng.
Hạng Minh Chương từ đuôi mắt liếc qua, nhìn thấy cằm của Sở Thức Sâm nhọn đi, đã ốm đi một vòng, ngọn đèn pha lê treo lủng lẳng trên trần nhà tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu vào khuôn mặt kia, bóng mờ đan xen và xương cốt hiện lên vô cùng rõ ràng, càng làm cho ngũ quan trở nên thanh tú hơn.
Sở Thức Sâm khẩu vị hơi kén, ba ngày nay đều không ăn uống đàng hoàng, đĩa sứ trước mặt vô cùng sạch sẽ nhưng cậu không có lòng động đũa, nhịn xuống vị đắng chát nơi đầu lưỡi mà nhấm nháp nửa ly rượu.
Vừa mới ngẩng đầu lên, Sở Thức Sâm đối diện với hai mắt vẩn đục của Hạng Hành Chiêu, ông lão nhìn chằm chằm cậu, đại khái cảm thấy vô cùng quen mắt.
Hạng Minh Chương nói: “Ông nội, ăn thêm chút nữa đi.”
Đồ ăn của Hạng Hành Chiêu được làm riêng biệt, ông run tay làm đổ ra một ít nước canh, Hạng Minh Chương lau sạch sẽ, giành lấy cái muỗng để đút Hạng Hành Chiêu ăn cơm.
Người trong phòng bếp ra hỏi thăm xem có cần thêm gì không, Hạng Minh Chương nói: “Trời nóng rồi, rất dễ ngán, đồ ăn của ông cứ ba ngày đổi một lần.”
Hạng Côn nhìn Hạng Hành Chiêu nói: “Ba, ba thấy Minh Chương chu đáo chưa kìa.”
Hạng Minh Chương cười lên rất nhẹ, lau miệng giúp Hạng Hành Chiêu nói: “Chú Tề, chú đẩy ông nội đi phơi nắng đi.”
Hạng Hành Chiêu nắm lấy tay anh, nói như một đứa trẻ: “Không đi, không đi.”
“Ông nội, con không đi đâu hết.” Hạng Minh Chương ôn nhu trả lời, “Phơi nắng xong rồi ngủ một giấc, buổi chiều con theo ông đi tản bộ, sau đó chơi cờ nhé.”
Trong giây phút này, Sở Thức Sâm đem hết biểu tình của mọi người thu vào tầm mắt, ai cũng đang cười, đều là nửa thật nửa giả, lộ ra một chút dấu vết mất tự nhiên.
Một gia đình lớn như thế, không khó để nhìn ra Hạng Minh Chương mới là người thực sự làm chủ.
Nhưng gia đình kiểu như vậy, chỉ dựa vào sự sủng ái của bậc trưởng bối thôi còn chưa đủ, chỉ khi nắm vững thực quyền thì mới có thể có tư cách để làm chủ.
Sở Thức Sâm có nghe nói một chút, Hạng Hành Chiêu đối với Hạng Minh Chương luôn luôn là lòng yêu thương vô bờ, từ cái tên của anh là đã có thể thấy được một phần, các anh em khác đều lấy chữ “Như” và bộ “Ty” (*), chỉ riêng Hạng Minh Chương là Hạng Hành Chiêu tự mình đặt như thế.
(*) tên của Hạng Như Cương (项如纲) và Hạng Như Tự (项如绪) đều có chữ “Như” (如) làm tên đệm và trong tên của hai người đó đều có bộ “Ty” (丝).
Hạng gia qua bữa ăn này trông có vẻ vô cùng hoà thuận, nhưng Sở Thức Sâm lại cảm thấy còn thiếu đi gì đó.
Đột nhiên, mọi người xúm lại bảo Tần tiểu thư sửa miệng gọi “ba mẹ”.
Sở Thức Sâm trong phút chốc hiểu ra, trên bàn không có ba mẹ của Hạng Minh Chương, hơn nữa cũng không có ai nhắc đến họ.
Ăn xong mọi người tự tìm niềm vui, Hạng Minh Chương gọi dì Thiến qua một bên dặn dò vài câu, sau đó dẫn Sở Thức Sâm từ sảnh phụ rời khỏi biệt thự.
Vườn hoa phủ một màu xanh lá đậm, càng giống như một rừng cây ngô đồng, dưới bóng cây rậm rạp có một nhà kính trồng hoa, bên trong nuôi dưỡng hàng chục con chim hoàng yến đang bay lượn tự do.
Hạng Minh Chương cầm lấy một túi bắp ngô, lấy một nắm rải trên bãi cỏ, đã thu hút được một vài con chim sà xuống mổ thức ăn, anh đoán rằng sự nhẫn nại của Sở Thức Sâm đã cạn sạch rồi, quay đầu hỏi: “Trước tiên cậu muốn hỏi gì?”
Sở Thức Sâm nói: “Trạch Phong.”
“Mùi vị bị người khác lừa dối thực không dễ chịu đi.” Hạng Minh Chương đáp: “Có mang điện thoại không, xem hộp thư một chút.”
Sở Thức Sâm lấy điện thoại ra mở lên, trong hòm thư có một email chưa đọc, bao gồm 2 tệp máy tính, là sau khi Hạng Minh Chương xuống máy bay đã gửi cho cậu.
Tệp đầu tiên là CV của Trạch Phong, Sở Thức Sâm đã từng điều tra qua, nhưng nội dung thu được cũng không tường tận như thế này.
Trạch Phong vì Diệc Tư mà dốc toàn lực mười ba năm, xuất thân từ vị trí kỹ thuật, đã từng làm giám đốc của bộ phận R&D.
Bốn năm trước, cũng là sau khi Sở Triết qua đời, ông đột nhiên bị điều đến bộ phận tiêu thụ.
Trạch Phong bắt đầu ở bộ phận tiêu thụ với tư cách là nhân viên bình thường đi lên, tương đương với việc bắt đầu lại từ đầu.
Trong bốn năm nay ông đã tham gia vào rất nhiều dự án, không hề có ghi chép về các sai sót trong công việc hay xử lý như thế nào, cũng không có khen thưởng, qua bốn năm từ nhân viên bình thường chỉ được thăng chức lên làm tổ trưởng.
Nhân tài bộ phận R&D vậy mà bị chuyển đến bộ phận nghiệp vụ, bị áp chế bao nhiêu năm, bản CV vốn đẹp như thế phía sau lại đầy nỗi thất vọng.
Theo như lẽ thông thường, một người có thể kiên trì tận tuỵ trong tình trạng như thế được bao lâu?
Cứ xem như là được đi, nhưng dựa vào cái gì?
Sở Thức Sâm đọc mà trong lòng lạnh lẽo, trong bốn năm sau khi Sở Triết mất đi, Diệc Tư có bao nhiêu Trạch Phong như vậy? Đã đánh mất bao nhiêu Trạch Phong như thế?
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như dự án không thất bại, Diệc Tư sẽ cho ông ấy được cái gì?”
Sở Thức Sâm vốn cho rằng