Mùa xuân năm 1945, tại bến cảng, một con thuyền căng buồm ra khơi về phía ánh trăng.
Nhóm người đưa tiễn trên bờ dần bé lại thành một chấm nhỏ, trên khoang hành khách ở tầng hai, Thẩm Nhược Trăn cởi ra áo khoác tây trang, thư giãn cơ thể trong tiếng rú còi của con thuyền.
Chiến tranh vô tình, mẫu thân và em gái đã được đưa ra hải ngoại lánh nạn, không ít họ hàng cũng dựa vào Thẩm gia mà được an bài thoả đáng.
Mùa thu năm ngoái, phụ thân bị bệnh nặng không qua khỏi đành phải làm một đám tang qua loa, sau đó lão quản gia hộ tống thi hài về Ninh Ba để an táng.
Thẩm công quán (*) lẫy lừng ngày xưa giờ đây người đi nhà trống, Thẩm Nhược Trăn tuyên bố với người ngoài sẽ về quê làm tròn chữ hiếu với phụ thân nhưng thực ra lại là thực hiện việc chuyển nhà đến nơi an toàn.
Hai chữ trung – hiếu khó làm tròn, kể từ khi cậu lên làm giám đốc ngân hàng đã sớm đưa ra lựa chọn này rồi.
(*) công quán: nhà cho quan ở
Trong gian phòng ngột ngạt, Thẩm Nhược Trăn cởi ra nút áo sơ mi trắng, mở ra hành lý đặt phía cuối giường, túi hành lý không quá to để trống một nửa bên, bên trong chứa túi giặt, hai bộ tây trang, một hộp con dấu sơn mài pha lê mạ vàng, chính là con dấu của riêng giám đốc ngân hàng.
Thẩm Nhược Trăn rút lớp lót ra, bên trong có vài tờ tiền kháng chiến (*) chưa được công bố.
Dưới sự giám sát của cậu, một tháng trước đã bí mật chế tạo và vận chuyển thành công một lô, đây là vài tờ cậu giữ lại làm kỷ niệm.
(*) tiền kháng chiến: chỉ loại tiền tệ được ĐCS TQ phát hành ở một số căn cứ địa trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật
Dưới tờ tiền còn có một tờ báo, ở giữa trang có một bài báo được đăng vô cùng nổi bật với tiêu đều “Kính cáo quốc dân – Thông báo đóng cửa ngân hàng Phục Hoa”.
Thẩm Nhược Trăn tự mình biên soạn, trong đó ẩn chứa biết bao nhiêu lo lắng hết lòng, đọc lại một lần nữa vẫn cảm thấy ngàn vạn tâm tư khó diễn đạt được.
Cậu nằm thẳng trên chiếc giường chật hẹp, mu bàn tay đặt lên trán, chiếc nhẫn mã não cứng rắn trên ngón trỏ giống như một mũi kim châm vào da trong đó có tẩm thuốc an thần.
Thẩm Nhược Trăn vô cùng mệt mỏi, nặng nề thiếp đi.
Một lúc lâu sau, con tàu bắt đầu rung lắc dữ dội, chiếc bàn nhỏ trong phòng trượt trên sàn, va vào tường phát ra một tiếng “rầm”.
Thẩm Nhược Trăn tỉnh dậy, liếc qua ô cửa sổ nhỏ, sắc trời u ám, trên bầu trời đen kịt xẹt qua một tia chớp, trên biển sóng nước cuồn cuộn.
Trên hành lang không ngừng có người qua lại, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn hơn trong lúc tròng trành.
Thẩm Nhược Trăn choáng áo lên đi ra ngoài, bàng hoàng nhận ra thời tiết tệ đến đáng sợ, gió biển hú hét, những đám mây đen dày đặc gần như thể sắp lao xuống biển.
Không lâu sau, các thành viên phi hành đoàn đang nghỉ ngơi luân phiên được điều động, có thể thấy rằng tình hình rất nguy hiểm.
Boong tàu đông nghẹt hành khách, tiếng sấm gầm nhẹ, mưa rơi xối xả trên bầu trời, trong cơn hỗn loạn một con sóng lớn ầm ầm quét qua, mọi người vội vàng chạy về phía cabin, thân thể mất thăng bằng sắp ngã như những con tôm co quắp.
Đột nhiên, một tiếng sấm đổ ầm xuống, phá vỡ bầu trời đen kịt, cột buồm trên tàu bị xé toạc!
Trong nháy mắt, vô số người gào khóc sợ hãi, tang thương ở khắp mọi nơi.
Một số thuyền viên bỏ cuộc buông tay, thân thể lụi bại đổ xuống.
Nước biển cứ thế đập vào boong tàu, những con sóng như những con rồng hoang dã, từng ngụm từng ngụm lớn nuốt chửng lấy thân tàu đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Xung quanh là tiếng la hét, kêu cứu, khóc lóc, chờ đợi họ là những cơn co giật, thương vong và tình hình không thể cứu vãn.
Thẩm Nhược Trăn nắm chặt lấy lan can, mái tóc xõa tung, cả người ướt sũng, nước biển mặn chát lướt qua gương mặt trầm tĩnh của cậu.
Cậu lảo đảo một lúc, lặng lẽ mỉm cười.
Nghĩ đến cuộc đời ngắn ngủi của mình, sinh ra và lớn lên trong cao lương gấm vóc, trên vai gánh vác niềm hy vọng của thời đại, trải qua mỹ mãn, cũng nếm qua khổ đau, không hy vọng được lưu tên trong sử sách, nhưng lại càng không nghĩ tới ngày hôm nay lâm vào kết cục bỏ mình nơi biển lớn.
May mắn thay, cậu cũng đã không thẹn với đất nước, chỉ đáng tiếc không đợi được đến khi vết thương được chữa lành.
Một cơn sóng lớn bốc lên bầu trời rồi rơi thẳng đứng xuống, một tiếng “bùm”, trên boong tàu trong tích tắc bị nện ra một vết nứt.
Thẩm Nhược Trăn bị ù tai trong chốc lát, lan can trơn trượt không thể cầm nắm được nữa, cậu buông tay ra, từ trong túi áo lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt đã đeo từ nhỏ, ngón tay vuốt ve nắp đồng hồ, trên mặt được khắc một chữ “Vạn” biểu tượng cho lòng từ bi của Phật giáo.
Vào khoảnh khắc con tàu chìm xuống, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng tung bay, Thẩm Nhược Trăn như một bông hoa phù du trổ bông thưa thớt trong đêm đen, bỗng nhiên bị trời đất nuốt chửng.
Nước biển quá lạnh, cái lạnh quấn lấy lục phủ ngũ tạng, hơi thở từng chút từng chút bị cướp đi.
Ý thức của Thẩm Nhược Trăn trở nên hỗn loạn cho đến khi bị chôn vùi.
…
Cảm giác trôi nổi lênh đênh dường như đã biến mất.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy một tia ấm áp và chân thực, âm thanh chói tai đã dừng lại, im lặng, sau đó cậu còn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.
Chẳng lẽ có người đã đã cứu cậu?
Bước chân từ xa đi đến gần, dừng lại ở bên cạnh, cảm giác của Thẩm Nhược Trăn càng trở nên chân thật hơn.
Cậu chưa chết, cậu vẫn còn sống.
Đột nhiên, cậu nghe thấy có người đang nói chuyện với âm điệu hơi thấp, là ở ngay bên cạnh đang nói chuyện với cậu.
Là ai…
Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng mở mắt.
Một vài vòng sáng lóe lên trước mắt, cậu sững sờ trong giây lát, tầm mắt dần trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt cũng ngưng tụ lại —— Cậu nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Một người cao lớn anh tuấn, đối phương đang nhìn chằm chằm vào cậu, biểu tình lãnh đạm xen lẫn sự kinh ngạc không che giấu được.
Hạng Minh Chương không ngờ được, anh vừa mới đọc xong điếu văn, Sở Thức Sâm đang hấp hối thế nhưng lại tỉnh dậy.
Đôi mắt đó nhìn anh chằm chằm, con ngươi sáng ngời như mực, trong veo như nước, hoàn toàn không có dáng vẻ say xỉn hay uể oải sắp chết, hồi lâu sau mới chậm chạp chớp mắt, lông mi dài khẽ động, khi nhìn lại lần nữa ánh mắt liền trở nên nghiêm túc.
Thẩm Nhược Trăn thật lâu không mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh là ai?”
Suy nghĩ của Hạng Minh Chương quay trở lại, vẻ kiêu ngạo cũng khôi phục, hỏi ngược lại:
“Không nhớ ra tôi nữa rồi?”
Thẩm Nhược Trăn tỏ ra phòng thủ hơn là nghi hoặc trả lời: “Tôi không quen anh.”
Hạng Minh Chương thậm chí ngay cả câu “người sang thường hay quên” còn lười chế nhạo, năm người của Hạng Việt đều đang nằm trên giường bệnh, còn có không ít người bị thương chưa biết ra sao, anh không có chút kiên nhẫn để đánh thái cực (*) với một kẻ não tàn.
(*) đánh thái cực: tránh né hoặc trì hoãn việc gì
Hạng Minh Chương hơi nghiêng người, không khỏi ác ý suy đoán vị Sở thiếu gia này, nói: “Sở Thức Sâm, gây ra chuyện lớn như thế, giả vờ mất trí nhớ cũng vô dụng.”
Thẩm Nhược Trăn: “Tôi—”
Chưa kịp phủ nhận, Hạng Minh Chương xoay người rời khỏi phòng điều trị.
Bên ngoài có thêm vài người phụ nữ, là đến cùng bầu bạn với bà Sở, Hạng Minh Chương không muốn ở lại nữa, trước khi đi còn nói: “Bác gái, vào xem đi, cậu ta tỉnh rồi.”
Bà Sở giật mình, thân thể yếu ớt bật ra khỏi ghế sofa, lập tức lao vào phòng điều trị, Sở Thức Hội cùng những người khác vội vàng theo sau.
Thẩm Nhược Trăn bị dòng người đột ngột tràn vào doạ cho một trận.
Bà Sở chạy tới trước giường, nhìn “Sở Thức Sâm” cẩn thận, không khỏi kích động: “Tiểu Sâm, con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Mẹ biết con phúc lớn mạng lớn mà!”
Thẩm Nhược Trăn choáng váng, bây giờ mới để ý tới sự quái dị xung quanh— khung cảnh bên trong phòng bệnh, những máy móc tinh vi, quần áo và cách trang điểm của những người lạ mặt này…
Bà Sở nắm lấy tay cậu hỏi: “Tiểu Sâm, con thấy thế nào? Có lạnh hay không, có đau ở đâu không?”
Sở Thức Hội ở một bên lẩm bẩm: “Đừng nói là hồi quang phản chiếu (*) nha.”
(*) hồi quang phản chiếu: một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời
Bà Sở: “Ai ya, đừng có mắng anh con!”
“Này,” Sở Thức Hội gọi, “Sở Thức Sâm, anh có sao không?”
Thẩm Nhược Trăn nghe rõ cái tên đó, cậu không hiểu tại sao mọi người lại gọi mình như vậy, phủ nhận nói: “Tôi không phải là Sở Thức Sâm.”
Bà Sở cười dịu dàng: “Đang nói nhảm gì đấy.”
Thẩm Nhược Trăn lặp lại lần thứ hai: “Các người nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Sở.”
“Được được được.” Bà Sở một mặt cưng chiều, “Sau này theo họ Dương của mẹ, chỉ cần con bình an vô sự thì thế nào cũng được.”
Thẩm Nhược Trăn rút tay ra, đè nén một tia hoảng sợ trong lòng, cậu gần như trịnh trọng nói: “Vị phu nhân này, tôi không quen các người, tôi cũng không phải là con trai của bác.”
Mọi người do dự một lúc rồi bắt đầu trầm