Sở Thức Sâm ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày, cơn sốt đã hạ nhưng vẫn còn hơi ho, vết tích trên người đã nhạt dần thành màu hồng nhạt, cậu chọn ra một chiếc áo sơ mi chất liệu cứng, cố gắng dùng cổ áo che đi.
Mặc đẹp thôi cũng chưa đủ, Sở Thức Sâm hiếm khi đeo trang sức, lại thêm một chiếc kẹp cà vạt mạ vàng khảm ngọc lục bảo, sau đó lại vuốt tóc nhẹ ra sau đầu, thể hiện ra tinh thần.
Bằng cách này, sự chú ý của người khác sẽ đổ dồn vào khuôn mặt cậu, hoặc là đổ vào vạt áo lộng lẫy của cậu, từ đó sẽ bỏ qua dấu hickey đáng ngờ trên cổ cậu.
Từ trên lầu đi xuống, Sở Thức Hội đang kéo băng keo trong để quấn gói hàng, chiếc ghế ngoài trời mà cô mua trên mạng đã bị gãy một chân vào ngày đầu tiên cắm trại nên cô phải đóng gói trả lại cho cửa hàng.
Dì Đường nói: “Tiểu thư lớn của tôi ơi, con gửi trả về làm gì, cứ trực tiếp vứt đi là được mà.”
Sở Thức Hội nói: “Con muốn người ta nhìn thấy chiếc ghế hỏng mà người ta bán.”
Sở Thức Sâm vẫn luôn cảm thấy mua sắm trực tuyến thật tuyệt vời, hai bên không cần gặp mặt để giao dịch, nếu không hài lòng thì có thể hoàn lại tiền, cậu hỏi: “Tiểu Hội, người bán hàng có hoàn lại tiền cho em không?”
“Tất nhiên rồi.” Sở Thức Hội nói, “Vấn đề chất lượng là trách nhiệm của bên kia.
Nếu không hoàn tiền lại thì việc kinh doanh lại dễ làm quá rồi.”
Sở Thức Sâm trầm ngâm gật đầu, xe chuẩn bị xong, cậu ra ngoài đi làm.
Dòng xe trên đại lộ Giang Ngạn vẫn tiếp tục không nhìn thấy điểm dừng, tiếng còi xe nôn nóng vang lên khắp bốn phía, Sở Thức Sâm hy vọng mình sẽ bị kẹt lại một lúc, cậu trốn tránh nghĩ, nếu hôm nay Hạng Minh Chương đi công tác thì tốt rồi.
Thật tiếc tái xế quá chuyên nghiệp, nửa đường sau xe tăng tốc như bay, đúng giờ đến được cổng lớn của khuôn viên Hạng Việt.
Vào giờ cao điểm buổi sáng, thang máy trong tòa nhà văn phòng chật kín người, hai ngày nay Sở Thức Sâm không đến, các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ đều quan tâm không biết thân thể cậu ra sao rồi.
Lúc này, có một con ngươi sắc bén đang nhìn và ho khan một tiếng, tán gẫu đột ngột kết thúc, mọi người đồng thanh hướng về phía âm thanh nói: “Hạng tiên sinh, chào buổi sáng.”
Sở Thức Sâm hơi hơi cứng đờ, như thể bị sái cổ, thân thể cùng tầm mắt không hề di chuyển nửa phân.
Hạng Minh Chương đi tới, vừa lúc thang máy đến, mặc dù anh toát ra dáng vẻ tổng tài rất mạnh, nhưng cũng khinh thường việc chiếm tiện nghi của nhân viên liền nói: “Tôi không thích chen hàng.”
Mọi người vào thang máy theo thứ tự, Sở Thức Sâm là người đi sau cùng, đứng bên ngoài cùng, ánh mắt cầu mong cửa thang máy mau chóng đóng lại.
Vẫn còn chỗ trống, Bành Hân nói: “Hạng tiên sinh, ngài vào luôn đi.”
Hạng Minh Chương thờ ơ: “Tôi đợi lượt sau vậy, tránh chen chúc với người khác.”
Bành Hân nói: “Chen chúc một chút cũng không sao đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Cậu không để ý nhưng sẽ có người để ý.”
Con người một khi đã chột dạ thì sẽ giấu đầu lòi đuôi, Sở Thức Sâm sợ người khác nghi ngờ lên đầu mình, cho nên xoay người sang một bên nhường ra một chỗ bên cạnh.
Hạng Minh Chương lúc này mới bước vào, quả nhiên hơi chật, cách Sở Thức Sâm một tấc, mùi nước hoa và hương Kỳ Nam thoang thoảng hòa quyện không thể lẫn vào đâu được.
Từ tầng 1 lên đến tầng 9, Sở Thức Sâm cả quá trình không hề ngước mắt.
Phòng thư ký đóng cửa không thông gió hai ba ngày, chậu phong lan đã khô héo hoàn toàn, Sở Thức Sâm chỉ dọn dẹp đơn giản một chút, bắt đầu xử lý tin tức tích lũy trong hệ thống.
Mười phút sau, cậu đi tới cửa văn phòng tổng tài, giơ tay gõ.
Bên trong, Hạng Minh Chương nói: “Vào đi.”
Sở Thức Sâm hít vào một hơi, đẩy cửa ra, mắt không ngó nghiêng mà đi tới bàn làm việc, đặt một tập tài liệu xuống: “Hạng tiên sinh, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp, nội dung đã được kiểm tra đối chiếu.”
Hạng Minh Chương mở ra đọc một lần, cầm lấy một cây bút máy mới, nói: “Qua đó thôi.”
Phòng họp tầng 1, chiếc bàn dài hình bầu dục có thể chứa ba mươi người, Hạng Minh Chương ngồi ở ghế trên cùng, Sở Thức Sâm ở bên cạnh phụ trách ghi chép.
Cuộc họp này là về việc kiểm soát bộ phận tài vụ của Diệc Tư, một số đề xuất do Hạng Minh Chương đưa ra đã được xem xét kỹ lưỡng và hoàn thiện, hôm nay phải mở một cuộc thảo luận chính thức.
Những người tham gia lần lượt đến, bao gồm chủ quản đứng đầu các bộ phận khác nhau, cũng như một số người đưa ra quyết sách ở tầng cao.
Sở Thức Sâm đã không gặp Lý Tàng Thu trong một thời gian dài, sau sự kiện Nhâm Mông, lại thêm xung đột với Lý Hành, mối quan hệ giữa hai bên đã ngầm hiểu rõ.
Nhưng trên bề mặt thì công việc vẫn phải làm, Sở Thức Sâm chủ động gọi một tiếng “Chú”.
Lý Tàng Thu đáp lại một tiếng và nói với Hạng Minh Chương: “Hạng tiên sinh, mọi người đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Hạng Minh Chương cầm điều khiển từ xa của máy chiếu, cuộc họp bắt đầu, không khí nghiêm túc hơn nhiều so với các cuộc họp bàn dự án thông thường, bộ phận tài vụ vừa trải qua chấn động, đúng lúc trong lòng trải qua khốn đốn, tất cả mọi người đang đợi nhận một đợt chỉnh đốn.
Nội dung quan trọng của việc kiểm soát bộ phận tài vụ là tăng cường kiểm soát và quản lý bộ phận, Hạng Minh Chương vừa là người ra quyết sách của Viễn thông Hạng Việt, vừa là một trong những thành viên quản trị của Hạng Việt cũ, có thể nói anh rất quen thuộc với việc tiến hành điều chỉnh và kiểm soát hoạt động của một công ty.
Sau khi nói xong một vài phương hướng chung, Hạng Minh Chương đặt điều khiển từ xa xuống hỏi: “Các vị thấy thế nào?”
Trong phòng họp một mảng im lặng, kể từ khi bị mua lại, phòng tiêu thụ và phòng tài vụ trước sau đều bị khai đao, ai cũng không dám làm người đứng ra, nghe theo phân phó mà làm việc là an toàn nhất.
Hạng Minh Chương đã dự đoán được, liền nói: “Lý tổng?”
Lý Tàng Thu gõ vào thái dương: “Tôi cho rằng không có vấn đề gì, nhưng phương hướng chung nên tiếp tục phân chia cho phía dưới, sau đó thành lập cơ chế, quy mô thế này làm sao nắm chắc được? Nếu quá mỏng thì độ hiệu quả không cao, chi phí nhân sự sẽ tăng, nếu quá dày sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Hạng Minh Chương nói: “Phàm là phân nặng nhẹ, có thể trước tiên bắt đầu từ những điểm chính, chẳng hạn như ngân sách, sau đó lại tiến về phía trước với tốc độ không đổi.
Vấn đề không phải trong một ngày mà tạo thành, cũng không thể mong đợi khắc phục tất cả trong một lần.”
Lý Tàng Thu nói: “Kiểm soát nội bộ phòng tài vụ sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận khác, vậy Hạng tiên sinh muốn bắt đầu từ bộ phận nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Vấn đề lớn nhất của Diệc Tư trong những năm gần đây là mất khách hàng, là sản phẩm nghiên cứu và phát triển chưa đủ tốt, hay vận hành hoạt động kinh doanh có vấn đề?”
Bộ phận tiêu thụ và tiền bán hàng đã bị khai đao, Lý Tàng Thu không hề đề cập đến: “Hiệu quả và lợi ích không tốt, đầu tư cho R&D sẽ bị cắt giảm, sau đó sẽ ảnh hưởng đến sản phẩm, đây cũng là việc không có cách nào.”
Hạng Minh Chương lại hỏi: “Các vị thấy thế nào?”
Ở bên cạnh anh, Sở Thức Sâm, người vẫn luôn tập trung ghi chép dừng lại, phá vỡ vòng im lặng thứ hai: “Hạng tiên sinh, tôi có một vài suy nghĩ.”
Hạng Minh Chương nói: “Mặc dù cậu là thư ký của tôi, nhưng suy cho cùng đã từng là một phần của Diệc Tư, có thể nói nghe thử.”
Sở Thức Sâm trước đây phụ trách kiểm toán các tài khoản, ngoài những vấn đề có người gây ra về gian lận tích lũy, lại còn phát hiện ra một số “nợ khó đòi” chưa thể giải thích rõ ràng.
Cậu ngẩng đầu lên và nói: “Tôi cảm thấy có thể trang bị thêm một cơ chế hoàn tiền.”
Một trận huyên náo dấy lên trong phòng họp, giám đốc bộ phận tài vụ hỏi: “Bên nào hoàn tiền?”
Sở Thức Sâm nói: “Diệc Tư sẽ hoàn lại tiền cho khách hàng.”
Hạng Minh Chương nhìn mặt bàn: “Nói tiếp đi.”
Sở Thức Sâm cho biết: “Đầu năm nay, dược phẩm Thạch Thanh ngừng gia hạn phí, đồng nghĩa với việc chấm dứt mối quan hệ hợp tác với Diệc Tư, nguyên nhân là do hệ thống CRM (*) tùy chỉnh không đáp ứng được mong đợi.
Bộ phận tiêu thụ lúc thảo luận về dự án đã đưa ra mười hai phần cam kết nhưng bộ phận R&D chỉ mới đáp ứng được mười phần, sau đó giá cả bên A đưa ra chỉ đạt tám phần.”
(*) CRM: Quản lý quan hệ khách hàng hay CRM là một phương pháp giúp các doanh nghiệp tiếp cận và giao tiếp với khách hàng một cách có hệ thống và hiệu quả, quản lý các thông tin của khách hàng như thông tin về tài khoản, nhu cầu, liên lạc và các vấn đề khác nhằm phục vụ khách hàng tốt hơn.
Giám đốc marketing cho biết: “Nhu cầu của khách hàng là tám điểm, chúng ta cố gắng mười hai phần để đáp ứng, việc này không có vấn đề gì.”
“Không, đây là một vấn đề lớn.” Sở Thức Sâm vặn lại, “Bộ phận tiêu thụ để giành được dự án đã hứa hẹn quá mức, sau đó bộ phận R&D không thể bàn giao công việc, nếu như tăng đầu tư sẽ sản sinh ra vấn đề ngân sách eo hẹp.
Cuối cùng khách hàng nhận được sản phẩm không đúng với cam kết, dẫn đến không hài lòng và cũng không tiếp tục hợp tác với Diệc Tư nữa.”
Giám đốc bộ phận R&D gật đầu liên tục và phụ hoạ nói: “Tôi đồng ý.”
Sở Thức Sâm cho biết: “Khách hàng mua hệ thống của Diệc Tư, sau này cần phải bảo trì, tối ưu hóa và tiến hành gia hạn.
Một dự án cần được gia hạn, có nghĩa là đây không phải là một thương vụ một lần, cần phải xem xét các rủi ro sau đó.”
Trước khi mất khách hàng đã trải qua một đoạn thời gian giằng co kéo dài, bên A và Diệc Tư đổ lỗi cho nhau, bộ phận tiêu thụ và bộ phận R&D oán hận lẫn nhau, điều này không chỉ làm tổn hại đến hình ảnh bên ngoài của công ty mà còn gây ra những mâu thuẫn nội bộ.
Các khoản bổ sung ngân sách, các khoản phí phạt, v.v… đã đã hình thành nên cái gọi là “nợ khó đòi”.
Lý Tàng Thu hỏi: “Ý của con là, nếu khách hàng không hài lòng thì cứ thế hoàn lại tiền?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Nghĩa là nếu sản phẩm có vấn đề sẽ hoàn tiền, trên bề mặt chính là để bảo vệ quyền và lợi ích của khách hàng, nhưng trên thực tế là để trói buộc chính mình.
Sản phẩm A là A, và B là B, mọi phân đoạn của dự án đều phải chặt chẽ, không được mở các ngân phiếu khống, không được để lại tai hoạ ngầm về sau.”
Sở Thức Sâm hít một hơi nói xong, hỏi: “Các vị có ý kiến thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Thực ra đã có một số công ty nước ngoài đang triển khai chế độ hoàn tiền, hiệu quả cũng không tồi.”
Giám đốc bộ phận R&D dùng giọng điệu nói đùa để nêu rõ quan điểm: “Vậy có thể