Năm phút sau, chủ nhiệm Xà được đỡ lên xe và đưa đến bệnh viện gần nhất.
Tiếng ồn ào trong hội trường như sôi trào, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, không ai biết tại sao chủ nhiệm Xà lại phát bệnh, đồng thời trong lúc đó các loại suy đoán và nghị luận khác nhau đồng loạt xuất hiện.
Trà và đồ tráng miệng trở thành chỗ hiểm, không ai dám đụng đến nữa, phục vụ tháo bộ ấm trà ra và khẩn cấp đổi lại thành bằng nước đóng chai Perrier.
(Nước khoáng Perrier)
Mạnh Đào cả kinh như ngồi trên đống lửa, đến nỗi lưng áo ướt đẫm, hắn ôm chủ nhiệm Xà lên xe rồi tiễn đi, vội vàng quay lại hỏi ý kiến của Hạng Minh Chương: “Hạng tiên sinh, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm có nên tạm thời huỷ bỏ không?”
Hạng Minh Chương nhắc nhở hắn: “Do Hạng Việt chủ trì không có nghĩa là do Hạng Việt làm chủ, phải do chính phủ nói mới tính.”
“Vậy thì …” Lúc này, Mạnh Đào thật sự không có dũng khí hỏi ý kiến của đại biểu bên phía chính phủ.
Lúc này, Sở Thức Sâm từ bên ngoài đi vào, trạng thái của cậu giống y hệt như lúc chưa xảy ra chuyện, bất quá bước chân dài hơn một chút, vừa trấn tĩnh vừa nhanh nhẹn.
Sở Thức Sâm liếc nhìn Mạnh Đào, đưa một gói khăn giấy và nói với Hạng Minh Chương: “Tôi đã cử hai người đến bệnh viện, cũng đã liên hệ với các chuyên gia trong bệnh viện.
Đồ ăn và thức uống ở địa điểm đã được lấy mẫu từ trước, sẽ cùng với trà mà chủ nhiệm Xà đã uống đều được gửi đi xét nghiệm.”
Mạnh Đào lau mồ hôi: “Cảm ơn thư ký Sở, bây giờ…”
“Anh đừng lo lắng.” Sở Thức Sâm hiểu hắn đang lo lắng điều gì, “Tôi đến bệnh viện cùng với một tổ trưởng cùng cấp bậc với chủ nhiệm Xà, nhóm tuyển chọn đang bị thiếu mất hai người, bọn họ cần phải bàn bạc một chút.”
Hạng Minh Chương nói: “Chắc hẳn sẽ tiếp tục diễn ra thôi.”
Số lượng người tham gia rất đông, một số còn đến từ các thành phố khác, nếu hủy bỏ đi rồi tổ chức lại, việc điều phối lại thời gian khác giá thành sẽ rất tốn kém và độ khó cũng cao.
Sở Thức Sâm nói: “Thế này mới là cách tốt nhất.
Có thể họp xong cho thấy rằng vấn đề không quá nghiêm trọng, chuyện to hoá nhỏ, nếu thực sự hủy bỏ rồi triệu tập lại, Hạng Việt làm chuyện này thì quá xấu hổ rồi.”
Quả nhiên, nửa tiếng sau, nhóm tuyển chọn quyết định buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm sẽ được tiếp tục.
Ở hiện trường trật tự hỗn loạn, người dẫn chương trình ở trên sân khấu cố gắng hết sức để xin lỗi và xoa dịu, nhưng hiệu quả rất thấp.
Sở Thức Sâm lên sân khấu bảo người dẫn chương trình đi xuống nghỉ ngơi, cậu cầm lấy micro rồi tuyên bố không chút bối rối: “Mời các vị ổn định chỗ ngồi càng sớm càng tốt, tiếp sau đây sẽ tiến hành phần tự trình bày phương án của buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, nếu như không đủ thời gian sẽ ảnh hưởng đến việc thời gian trình bày của từng đại diện sẽ bị rút ngắn.”
Thời gian không đủ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả giao tiếp, đây là vấn đề mà mỗi công ty quan tâm nhất.
Hạng Minh Chương ngồi dưới sân khấu quan sát, duy trì trật tự, ra chỉ thị so với thương thảo càng có hiệu quả hơn, đặc biệt là chỉ thị đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Phương pháp để bình ổn lại sự hỗn loạn chính là dẫn dắt đến một cục diện mới.
Sở Thức Sâm nói xong liền ra hiệu cho nhân viên điều chỉnh máy chiếu, màn hình lớn đã khôi phục lại phần trình chiếu của Hạng Việt.
Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi, hội trường dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sở Thức Sâm đưa micro cho Mạnh Đào, nhỏ giọng dặn dò: “Những thứ khác không cần nói nữa, nếu muốn cứu vãn thì hãy cố gắng giải thích phương án một cách tốt nhất.”
Khí thế và sự tự tin của Mạnh Đào giảm đi một nửa, sợ xuất hiện sai lầm, làm chậm lại tiết tấu, xem như hy sinh mà lược bớt vài chi tiết, hi sinh những thứ nhỏ bảo toàn thứ lớn hơn mà hoàn thành xong phần thuyết trình.
Sở Thức Sâm đứng ở một bên quan sát toàn cảnh, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong khán đài, nghiêm túc, thoải mái, thờ ơ, hả hê, quả thực là trăm loại trạng thái.
Bầu không khí của nhóm tuyển chọn rất nặng nề, tổng giám sau khi xảy ra chuyện không nói lời nào, vẻ thất vọng hiện lên thấy rõ.
Hạng Việt dã tâm bừng bừng muốn ghi lại một phần công lao, dường như lại trở thành “khuyết điểm” (*), rất khó để cứu vãn.
(*) bản gốc là 俨然变成了“过”, mình đọc không hiểu lắm nên dịch tạm, cầu cao nhân giúp đỡ
Kiên trì cho đến khi buổi họp kết thúc, nhân viên công ty sắp xếp cho mọi người rời khỏi hội trường, Hạng Minh Chương dẫn nhóm tuyển chọn rời đi từ theo lối đi nội bộ.
Mạnh Đào có hơi hoảng hốt, chính hắn là người đề xuất chủ trì buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, là hắn lãnh đạo bộ phận phụ trách, bất cứ vấn đề gì xảy ra hắn đều không tránh khỏi chỉ trích.
Vạn nhất chủ nhiệm Xà có mệnh hệ gì, công ty chịu ảnh hưởng, e rằng hắn không cần phải đi làm nữa.
Sở Thức Sâm không mềm lòng an ủi, chỉ nói: “Giám đốc Mạnh, vẫn chưa đến lúc phải hoang mang lo sợ, rửa mặt đi, chúng ta phải mau chóng đến bệnh viện.”
Chủ nhiệm Xà được đưa đến bệnh viện cấp 3 gần đó để cấp cứu, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, tình hình hiện tại đã ổn định.
Chẩn đoán của bác sĩ là dị ứng, và chất gây dị ứng là mật ong.
Sở Thức Sâm bừng tỉnh, không lâu sau có kết quả kiểm tra thực phẩm, nước trà hôm nay có chứa mật ong, tất cả đều là sơ suất bên phía người chủ trì.
Bên ngoài phòng bệnh rất đông người, đợi chủ nhiệm Xà tỉnh dậy, Hạng Minh Chương đã đích thân xin lỗi, cam kết rằng Hạng Việt sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề tiếp theo.
Rời khỏi bệnh viện trở lại công ty, sắc mặt Hạng Minh Chương như chìm xuống nước, Sở Thức Sâm khoanh tay cả buổi không nói một lời.
Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm đã được mong đợi rất nhiều, một khi xảy ra chuyện, tin tức được gửi về khuôn viên ngay lập tức, đợi đến khi Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm trở về, cả khu văn phòng lặng ngắt như tờ không ai dám ngẩng đầu lên.
Hạng Minh Chương một đường đi thẳng vào văn phòng tổng tài, vừa vào cửa nói: “Thư ký Sở, vào cùng đi.”
Sở Thức Sâm ra hiệu cho Mạnh Đào vào trước, sau đó đóng cửa lại.
Chuyện đã tới nước này, Mạnh Đào bày ra đầu mối: “Món ăn tại hội trường do một khách sạn năm sao cung cấp, nước trà hôm nay do phòng trà Hoằng Thiện phụ trách.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy thì sao?”
Mạnh Đạo sửng sốt một chút: “Trước đó chúng tôi đã điều tra kỹ về những món kiêng kỵ trong thói quen ăn uống của người tham gia, hôm nay rất có khả năng bên phía phòng trà đã xảy ra sơ suất, tôi sẽ nhờ bộ phận pháp vụ đàm phán với bọn họ.”
Sở Thức Sâm nói: “Bất luận là ở mắt xích nào xảy ra sai sót, Hạng Việt với tư cách là người chủ trì không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Bất kể là sơ suất hay cố ý, một khi sự việc xảy ra, sẽ gây ra tác động tiêu cực ngay lúc đó —— sự thất vọng của nhóm tuyển chọn, sự nhụt chí trong nửa sau của hội nghị đều là minh chứng cho việc đó.
Hạng Việt có thể đi điều tra, truy cứu, nhưng dù thế nào đi nữa đều cũng không thể thay đổi được sai lầm trong việc đích thân giám sát của Hạng Việt.
Quan trọng nhất là dự án không đợi một ai, mọi người sẽ không vì chuyện này mà tiếp tục lãng phí thời gian, nhìn qua rồi cũng tản đi thôi.
Sở Thức Sâm nói: “Sự cố ngày hôm nay, nếu tiếp tục do dự sẽ càng như mò kim đáy bể, không có tác dụng, việc nên làm là cố gắng xoay chuyển tình thế.”
Hạng Minh Chương nói: “Vốn dĩ tình thế đang rất tốt, nhưng một chút chuyện này thôi đã trực tiếp đánh trở về trạng thái ban đầu.”
“Không …” Mạnh Đào vẫn còn ôm hy vọng, “Chúng ta đưa ra phương án tốt nhất, nhóm tuyển chọn nhất định sẽ cân nhắc đến chúng ta.”
Sở Thức Sâm tỉnh táo vạch trần: “Chuyện xảy ra hôm nay, hiệu quả của phương án thuyết trình đã giảm đi rất nhiều.”
Hơn nữa chủ nhiệm Xà đã thiết lập quan hệ rất tốt với Hạng Việt, vốn dĩ là một lá bài rất lợi hại, nhưng bây giờ lá bài này xem như bỏ đi rồi.
Mạnh Đào khẩn thiết nói: “Tôi sẽ xin lỗi một lần nữa, tôi đến bệnh viện chăm sóc chủ nhiệm Xà, tìm những chuyên gia giỏi nhất, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào để được chủ nhiệm Xà tha thứ.”
Hạng Minh Chương bước một bước nhìn ba bước, nói: “Anh cho rằng mọi chuyện nếu như chủ nhiệm Xà không tính toán thì coi như vạn sự đại cát?”
Mạnh Đào: “Hạng tiên sinh…”
Hạng Minh Chương nói: “Chủ nhiệm Xà xảy ra chuyện, sau đó phải nhập viện tĩnh dưỡng, làm sao có thể duy trì công việc tuyển chọn được? Vị trí tổ trưởng kỹ thuật chủ chốt như thế, càng sẽ không chờ đợi ông ấy một cách vô ích.”
Trái tim Sở Thức Sâm chùng xuống: “Vì thế nên sẽ đổi tổ trưởng kỹ thuật?”
Hạng Minh Chương đã nói rồi, trở về trạng thái ban đầu, anh nói: “Một khi thay người, liên lạc giữa Hạng Việt và chủ nhiệm Xà trong giai đoạn đầu xem như tốn công vô ích, chúng ta lại phải thiết lập lại mối quan hệ với tổ trưởng mới.
Hôm nay xảy ra chuyện, sắc mặt đó của tổng giám, thái độ bên phía chính phủ đối với Hạng Việt nếu không chịu ảnh hưởng là chuyện không thể nào.”
Chuông điện thoại vang lên, Sở Thức Sâm đi sang một bên trả lời, nói năm ba câu liền