Trời đã gần sáng, cửa sổ trên tầng 40 của căn hộ Ba Mạn Gia vẫn còn đang sáng, sau khi Hạng Minh Chương trở về, anh đi thẳng vào phòng làm việc, mở máy tính vừa xem tư liệu vừa tra cứu.
Ngân hàng Phục Hoa được thành lập vào năm 1915, khi đó Thẩm Tác Nhuận mới hai mươi tuổi, nguyên quán của ông ở Ninh Ba, Chiết Giang.
Hạng Minh Chương đã tra cứu và đọc một lúc, vào cuối thời nhà Thanh, bến cảng Ninh Ba thương mại phát đạt, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc giao dịch và lưu thông tiền vốn, một số lượng lớn các ngân hàng tư nhân địa phương đã được mở ra.
Đứng sau ngân hàng tư nhân về cơ bản là một đơn vị gia đình, những người quyền thế này đã tích lũy được rất nhiều của cải và hình thành nên một “Băng nhóm thương nhân Ninh Ba” với thế lực hùng hậu.
Sau này các cường quốc xâm lược, vốn nước ngoài đổ vào đất nước, băng nhóm thương nhân Ninh Ba vì muốn cạnh tranh cũng thuận theo trào lưu hiện đại hóa, bắt đầu thành lập ngân hàng riêng do Trung Quốc làm chủ.
Trong số những ngân hàng ở thành phố này lúc bấy giờ, vốn ở Ninh Ba đã chiếm đến ba phần tư.
Thẩm Tác Nhuận là một trong những thành viên của băng nhóm thương nhân Ninh Ba, năm hai mươi tuổi ông đưa cả gia đình đến đây, thành lập nên ngân hàng Phục Hoa, có thể thấy nhà họ Thẩm có vốn liếng hùng hậu, con người này cũng dũng cảm bất phàm.
Thẩm Tác Nhuận ngoài việc đảm nhận chức giám đốc ngân hàng Phụ Hoa, năm 1935, ông còn gia nhập công đoàn ngân hàng thành phố và giữ một chức vị quan trọng.
Đến năm 1941, Thẩm Tác Nhuận chính thức từ chức giám đốc ngân hàng Phục Hoa để tập trung vào chức vụ ở công đoàn.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là một chủ ngân hàng có năng lực xuất chúng như vậy, chưa đến năm mươi tuổi đã tạ thế.
Vào năm thứ hai sau khi Thẩm Tác Nhuận ra đi, ngân hàng Phục Hoa chính thức đóng cửa.
Hạng Minh Chương không ngạc nhiên, trong thời kỳ chiến tranh không có gì có thể kéo dài, đất nước vẫn còn hỗn loạn, một ngân hàng đã đứng vững được ba mươi năm, những khó khăn gian khổ trong đó không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một vài tài liệu.
Trong lòng Hạng Minh Chương cảm khái, cầm bút vô thức phác thảo trên giấy, viết xuống con số “Ba mươi”.
Anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Ngân hàng Phục Hoa tồn tại trong ba mươi năm, đóng cửa vào năm 1945, nhưng Thẩm Tác Nhuận đã không còn là giám đốc từ năm 1941.
Vậy trong bốn năm cuối cùng kia, giám đốc ngân hàng là ai?
Hạng Minh Chương đọc lại tài liệu một lần nữa, quả thực không hề giải thích nội dung liên quan đến nó, anh lên mạng tìm kiếm, cũng không thấy thể tìm thêm được những tin tức khác.
Trong bốn năm loạn thế, bốn năm mà thời cuộc và tình hình chiến sự căng thẳng nhất, kinh thương khó lòng diễn ra, một ngân hàng không thể đạt được quyền lực cao nhất.
Cứ xem như dữ liệu được lưu lại không đầy đủ, các chi tiết không thể ghép lại với nhau, nhưng đôi câu vài lời ít ra cũng phải có chứ?
Cho dù chỉ là một cái tên.
Nhưng Hạng Minh Chương không thể tìm ra một chút dấu vết, đã quá muộn rồi nhưng anh đợi không được nữa, thất lễ mà gọi cho vị giáo sư già kia.
Sau khi hỏi thăm, vị giáo sư già chỉ đáp lại bằng bốn chữ, không có khảo chứng.
Hạng Minh Chương không hiểu: “Thân phận của người này không đủ quan trọng sao?”
Phỏng đoán của vị giáo sư già hoàn toàn ngược lại, ông nói: “Người này ngược lại vô cùng quan trọng, cũng rất đặc biệt, thông tin về sự tồn tại của ông ta (*) chắc hẳn đã bị xóa đi một cách có chủ ý.
”
(*) Thẩm Nhược Trăn vẫn trẻ nhưng nhắc lại thời đó thì là thành ông rùi nhé =))))
Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao?”
Vị giáo sư già trả lời một cách khó hiểu: “Trong khoảng thời gian đó người này có thể đã tham gia vào các hoạt động bí mật, việc xóa đi thông tin là một cách mà tổ chức dùng để bảo hộ ông ta.
”
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Minh Chương sửng sốt một hồi, là một người sống trong thời hiện đại, anh không thể tưởng tượng ra nhiều chuyện thật sự xảy ra ở thời đại đó.
Nhân vật vô danh này, dù đã trải qua gian khổ, huy hoàng, bi thống, hay thậm chí là sinh tử, nhưng trong thời gian và không gian hiện tại cũng chỉ là một khoảng trống không thể tìm kiếm ra được.
Hạng Minh Chương gặp phải cản trở, anh đã xử lý rất nhiều vấn đề nan giải, giải quyết qua vô vàn rắc rối, lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực như vậy.
Trong cuộc họp hôm nay, Sở Thức Sâm đã nói “khó mà thoát ra được”.
Hạng Minh Chương nhảy ra khỏi vòng suy nghĩ hiện tại, thử đứng ở góc nhìn xa hơn xem xét những thông tin này, ngân hàng Phục Hoa, Thẩm Tác Nhuận, Ninh Ba Thẩm gia…
Ý định ban đầu điều tra của anh là vì Sở Thức Sâm, nhưng hàng loạt chuyện phía trên có liên quan gì đến Sở Thức Sâm?
Sở Thức Sâm hiểu biết bao nhiêu về ngân hàng Phục Hoa, và kiến thức về ngành ngân hàng rốt cuộc đến từ đâu?
Hạng Minh Chương không tìm được mối liên hệ giữa hai phía, sau khi nghĩ xong, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ nực cười, chẳng lẽ nhà họ Sở và nhà họ Thẩm là thân thích với nhau?
Tài liệu này chủ yếu ghi lại những thay đổi của địa điểm cũ, không có nhiều giấy mực về chuyện riêng của gia đình Thẩm Tác Nhuận, cũng không chắc liệu nhà họ Thẩm có con cháu đời sau hay không.
Hạng Minh Chương nửa đêm ngồi trong phòng làm việc, ngay cả phòng ngủ cũng lười quay lại, trước khi đến bình minh thì nằm lên sofa chợp mắt một lát.
Trời vừa rạng sáng, Sở Thức Sâm ra khỏi nhà đến công ty, so với bình thường thì đến sớm hơn ba tiếng.
Dự án đang được tiến hành, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng cấp bách, Sở Thức Sâm cần phải chỉnh lý xong báo cáo phân tích dữ liệu của các ngân hàng càng sớm càng tốt.
Cậu chia nhân viên của tổ kinh doanh thành hai bộ phận, một bộ phận theo cậu làm chỉnh lý, một bộ phận chịu trách nhiệm liên hệ với ngân hàng, tiến hành đồng bộ, kế hoạch chiếu theo thời gian dự tính mà thuận lợi tiến hành.
Sở Thức Sâm từ trước đến nay chưa bao giờ bận rộn đến vậy, gần như làm việc liên tục, cậu phải tự mình phân tích dữ liệu, phải dạy mọi người những từ ngữ chuyên môn về mặt lợi nhuận của ngân hàng.
Có một vài ngân hàng khá xem trọng, giữa đường có người đến nói chuyện chi tiết, cậu phải xã giao với từng người một.
Bất quá Sở Thức Sâm cam tâm tình nguyện, trong thời đại mới này, phát huy thế mạnh trong lĩnh vực mà cậu quen thuộc nhất, ngoài việc thoả mãn ra cậu còn sinh ra cảm giác an toàn cực đại.
Điều phiền não duy nhất là mọi người cứ hỏi cậu: “Thư ký Sở, làm sao cậu hiểu được những thứ này?”
Sở Thức Sâm đối xử với mọi người một cách tôn trọng, không muốn qua loa lấy lệ, nhưng mỗi lần như thế này là phải bỏ qua chủ đề, nào là cười nói hàm hồ cho qua chuyện, không có cách nào khác.
Cậu biết rõ, chính là cậu đã để lộ quá nhiều, nhưng cậu đang chấp nhận rủi ro vì dự án.
Đồng nghiệp bình thường vẫn còn chưa hết kinh ngạc, Sở Thức Hội cũng ở công ty, rất khó mà bảo đảm trong lòng không sinh ra ngờ vực.
Nhưng Sở Thức Sâm không thể kiêng dè quá nhiều, phụ thân cậu đã