Cho dù là ngày Tết, Mạn Trang vẫn không khác bình thường, thanh thanh tĩnh tĩnh tách biệt khỏi sự hối hả và nhộn nhịp bên ngoài.
Lúc sẩm tối, Hạng Minh Chương thay quần áo, lái xe đến nhà họ Sở đón Sở Thức Sâm, dọc đường không ai nhắc tới náo kịch ở dinh thự Tĩnh Phổ.
Về chuyện cũ của nhà họ Hạng và tung tích của Hạng Lung, Sở Thức Sâm không tính là quá tò mò, cậu càng muốn biết thái độ thực sự của Hạng Minh Chương, đối với Hạng Lung, Hạng Hành Chiêu, và “ngôi nhà” đã sống nhiều năm nhưng không hề quyến luyến.
Còn muốn nói đến chuyện bẩn thỉu của nhà họ Hạng thì không thể tránh khỏi Bạch Vịnh Đề, vì vậy Sở Thức Sâm sẽ không chủ động hỏi đến, lúc đến Mạn Trang cậu mới mở miệng: “Bác gái có biết ý nghĩa việc em đến thăm hỏi không?”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, anh nói với bà ấy rồi.”
Cánh cổng đình viện mở ra, Sở Thức Sâm xuống xe mang theo quà, Hạng Minh Chương đưa tay ra giúp cậu cầm, cậu tránh ra nói: “Không sao, em tự xách thì tốt hơn.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Em là muốn thể hiện một chút trước mặt mẹ anh đấy à?”
Sở Thức Sâm hỏi ngược lại: “Tâm tư gặp may rõ ràng lắm hả?”
Hạng Minh Chương vốn dĩ là nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt trang trọng của Sở Thức Sâm lại khiến cho anh có cảm giác được người để tâm, nói: “Tâm tư thì phải bộc lộ ra, yêu thầm là đần độn, âm thầm chịu đựng mới là kẻ ngốc.”
Đi qua hành lang, Sở Thức Sâm nói: “Vậy anh là thông minh nhất, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào, lời lẽ cứng rắn để uy hiếp ngươi, cái gì cũng đã nói qua rồi, thứ bỏ ra nhất định phải tính toán, cả gốc lẫn lãi đều đòi.”
“Anh từ trước đến nay đều chưa bao giờ chịu thiệt.” Hạng Minh Chương thừa nhận, “Lại nói, em dè dặt như vậy, anh nếu như cũng đoan trang như thế, chưa biết chừng đến khi anh theo đuổi được em, cháu gái nhỏ cũng đã trưởng thành rồi.”
Sở Thức Sâm cười khẽ, dừng ở bên ngoài phòng khách, cậu mỗi lần đi vào đều phải chỉnh trang lại vạt áo, hôm nay không đưa tay ra được, liền nhìn về phía Hạng Minh Chương ngửa cổ.
Bóng hai người đổ trên thảm trải phòng khách, Hạng Minh Chương chỉnh lại cổ áo cho Sở Thức Sâm, vừa bước vào cửa, chị Thanh đã chạy tới: “Hạng tiên sinh, Sở tiên sinh.”
Sở Thức Sâm cũng không quá xấu hổ, lúc ở khu phía Nam luôn làm phiền chị Thanh làm đồ ăn cho, cậu trong mắt đối phương e rằng vừa lười biếng vừa ham ăn, đưa quà tặng đến, cậu nói: “Chúc mừng năm mới, đây là một chút tâm ý.”
Chị Thanh ngạc nhiên nói: “Tôi cũng có phần à, Sở tiên sinh tốn kém rồi.”
Trong phòng khách có đặt bảy tám giá cắm nến, ghế sofa đã được thay bằng những chiếc gối thêu màu sắc rực rỡ, chỉ có Bạch Vịnh Đề là vẫn như trước, không trang điểm mà chỉ chải tóc.
Bất quá ngũ quan của bà rất sâu sắc, làn da của bà mịn nhẵn, đã là vẻ đẹp khó mà che giấu được.
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ, con đưa Thức Sâm đến rồi đây.”
Sở Thức Sâm đã đến Mạn Trang vài lần, đã trải qua rất nhiều chuyện với Hạng Minh Chương, nhưng tiếp xúc giữa cậu và Bạch Vịnh Đề không sâu, hai bên không hiểu nhau nên luôn giữ khoảng cách giữa chủ và khách.
Hai lần trước Sở Thức Sâm đến với thân phận là thư ký của Hạng Minh Chương, nhưng lần này đến nhà đã hoàn toàn thay đổi ý tứ, cậu không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Mẫu thân ruột của cậu rất nghiêm khắc, quan tâm đủ mọi mặt từ học tập đến sự nghiệp của cậu, nhưng Bạch Vịnh Đề thì ngược lại, không hỏi chuyện thế sự, không đưa ra yêu cầu, khiến cho cậu không biết nên biểu hiện như thế nào.
Sở Thức Sâm đưa quà tới nói: “Bác gái, năm mới vui vẻ.”
Bạch Vịnh Đề vẫn luôn nhàn nhạt như thế: “Không cần khách khí, người đến đây là được rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Bác gái ngày nào cũng chép kinh nên con đã chọn bút lông và nghiên mực, người có muốn thử không?”
Bạch Vịnh Đề tỏ ra một chút hứng thú, dẫn bọn họ đi vào thư phòng, trên bàn làm việc dài văn phòng tứ bảo đầy đủ gọn gàng, Sở Thức Sâm mở quà ra, giúp Bạch Vịnh Đề rửa bút mài mực.
Hạng Minh Chương chắp tay sau lưng đứng đối diện bàn nói: “Thức Sâm viết chữ rất đẹp.”
Chữ thư pháp của Bạch Vịnh Đề là vì chép kinh mà luyện được, trông cũng bình thường, tốt ở chỗ vừa viết vừa niệm, tâm ý chân thành.
Bà thử dùng bút và cảm thấy không tệ, nói: “Thức Sâm, con cũng thử xem.”
Trước đây Bạch Vịnh Đề gọi là “Tiểu Sở”, Sở Thức Sâm nhận thấy xưng hô thay đổi liền đáp ứng: “Bác gái, con viết gì đây ạ?”
Trên bàn chất đống những tờ giấy hai mặt đều là sao chép kinh văn, Bạch Vịnh Đề chưa từng viết gì khác liền nói: “Không quan trọng, con muốn viết gì cũng được.”
Sở Thức Sâm thành thục chấm mực, kinh văn rất khô khan, ngày Tết vui vẻ không thích hợp, viết thơ từ lại phiền phải chơi chữ, cậu cầm cái chặn giấy vuốt nhẹ, hạ bút viết ra ba chữ: Hạng Minh Chương.
Tâm niệm của Hạng Minh Chương khẽ động: “Viết anh làm gì?”
Sở Thức Sâm kín đáo nói: “Muốn viết gì cũng được mà, vậy em nghĩ (*) đến gì thì em viết cái đó.”
(*) chữ nghĩ (想) trong tiếng Trung rất hay, nó vừa có nghĩa là nghĩ đến, nhớ nhung hoặc muốn, nên ở đây có thể hiểu Sở Thức Sâm nghĩ đến, nhớ nhung hay mong muốn Hạng Minh Chương đều hay nha =)))
Bạch Vịnh Đề tưởng rằng bà đối với tình cảm đã không còn cảm giác, cũng không quan tâm, nhưng sau khi nghe lời nói của Sở Thức Sâm, bà nhớ đến trường đua ngựa và gió mùa thu, Hạng Minh Chương dựa vào hàng rào bộc bạch tình yêu của mình.
Bà cất bút mực đi nói: “Bác cũng phải tặng lại một phần quà.”
Sở Thức Sâm vội vàng xua tay, vãn bối kính trưởng bối là điều nên làm, huống hồ gì đời sống Bạch Vịnh Đề còn vô cùng giản dị, cậu nói: “Bác gái, người cho phép con đến nhà là đủ rồi, không cần phải tuân theo các lễ tiết trần tục thế này.”
Bạch Vịnh Đề mở ngăn kéo tầng 1 của chiếc tủ thấp, lấy ra đồ vật đã chuẩn bị từ trước, mỉm cười: “Con không chê sến súa là được.”
Sở Thức Sâm nhận lấy bằng hai tay, là một hộp trang sức, khi mở nắp ra, bên trong có một chiếc trâm cài ngực cổ, đế bằng vàng được khảm mã não đỏ, điểm xuyến bằng bảo thạch, hình được khắc lên là ảnh chân dung của thần hoa Flora (*).
(*) bản gốc là 花神芙罗拉, mình tra thì thấy tiếng Anh là Cosiddetta Flora, là vị thần đại diện cho mùa xuân và hoa tươi
(Thần hoa Flora)
(Fanart cây trâm cài do artist Taytannn vẽ)
Cây trâm cài đặt trên nền nhung đen, xinh đẹp rực rỡ, Sở Thức Sâm không ngờ được Bạch Vịnh Đề lại tặng cho mình một món trang sức như vậy.
“Bác thấy con đeo một chiếc nhẫn mã não, phía trên cũng có chạm khắc.” Bạch Vịnh Đề giải thích, “Hơn nữa cũng nghe nói con đã tặng Minh Chương một chiếc đồng hồ quả quýt cổ, vì vậy nên bác đã chọn chiếc trâm cổ này, cảm thấy con sẽ thích, hai đứa bọn con cũng rất xứng đôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ, đây là của hồi môn của mẹ mà.”
Bạch Vịnh Đề trước đây từng sở hữu rất nhiều đồ trang sức dùng không hết, căn bản đều đã được bán đấu giá hoặc quyên tặng, chỉ để lại một phần của hồi môn, bà nói: “Ừm, đây là đồ trước khi kết hôn của mẹ, vô cùng sạch sẽ.”
Sở Thức Sâm đứng hình: “Quý giá quá, con không nỡ đeo.”
Bạch Vịnh Đề bước đến gần, cầm cây trâm lên nói: “Không có gì phải không nỡ cả, con tướng mạo tuấn tú, lại văn nhã, cài ở trước ngực con mới không lãng phí.”
Sở Thức Sâm hạ tay xuống, để cho Bạch Vịnh Đề giúp cậu đeo lên.
Hạng Minh Chương nóng lòng nói: “Dễ nhìn.”
Bạch Vịnh Đề lại có một tầng suy nghĩ khác: “Thần hoa tượng trưng cho mùa xuân, Thức Sâm là vào đầu năm nay xảy ra sự cố, cũng coi như là sống sót sau một kiếp nạn, cứ xem như làm kỷ niệm vậy.”
Sở Thức Sâm nhìn xuống thần Flora trên ngực, cảm thấy rất không chân thực, cảm động nói: “Cám ơn bác gái, con sẽ cất giữ nó thật tốt.”
Trước khi đến đây Sở Thức Sâm không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cậu đã lên mạng tra cứu, có người gặp cha mẹ thường sẽ có hai hậu quả, một là bị chia cắt, hai là bị đuổi khỏi nhà, cứ xem như cha mẹ chấp nhận thì cũng phải tra khảo một phen.
Sở Thức Sâm hiểu được Bạch Vịnh Đề so với những bậc phụ huynh khác không giống nhau, nhưng tâm tư của cha mẹ trên đời này đều như nhau, cậu chủ động nói: “Bác gái, con đối với Minh Chương vô cùng nghiêm túc, xin bác hãy yên tâm.”
Bạch Vịnh Đề bật cười: “Bác yên tâm, các con đều rất nghiêm túc.”
Bữa cơm năm mới đã được chuẩn bị, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm rửa tay rồi di chuyển đến nhà ăn.
Mỗi lần đến đây đều ăn no nê thoả thích, hôm nay lại càng thêm phong phú, bàn tròn được bày biện đầy đủ, sau khi ba người ngồi xuống còn có thêm một bộ đồ ăn.
Không lâu sau, Hứa Liêu đến.
Sở Thức Sâm ở Vân Diếu vội vàng gặp qua một lần, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, Hứa Liêu chưa tới năm mươi tuổi, khí lực so với người trẻ tuổi còn cường tráng hơn, so với lần trước bị phơi nắng đen đi một chút.
Cậu hỏi thăm nói: “Hứa tiên sinh, hân hạnh.”
Hứa Liêu ban đầu còn tưởng rằng Sở Thức Sâm chỉ là thư ký của Hạng Minh Chương, về sau cảm thấy quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, bây giờ khi nhìn thấy cây trâm cài trên tây trang của Sở Thức Sâm, cho dù không được khai sáng, hắn vẫn đoán ra được một chút ý tứ.
Hứa Liêu cười nói: “Thư ký Sở, hôm nào đến Vân Tiêu tôi sẽ chính thức mời cậu uống một ly.”
Bàn ăn tối nay chỉ có các món canh, Sở Thức Sâm nhớ Hạng Minh Chương đã từng nói qua, Hứa Liêu là bạn của Bạch Vịnh Đề, có lẽ Tết hằng năm đều sẽ ăn cơm cùng nhau.
Bạch Vịnh Đề vẫn không nói nhiều, nhưng trạng thái vô cùng thoải mái,