Hạng Minh Chương đưa mắt nhìn theo chiếc xe lái đi xa, giơ tay lên sờ vai, nơi Hạng Hành Chiêu vừa mới ôm qua đã ướt đẫm, anh dùng lực nhấn, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Rời khỏi nhà hàng, Sở Thức Sâm cả đoạn đường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vấn đề địa điểm đã được giải quyết xong, Lý Hành biết Hạng Minh Chương giúp đỡ nhất định sẽ xác nhận với Sở Thức Hội, sau đó lại tiết lộ tin tức về bữa tiệc.
Ở New Zealand bên kia có người thân và bạn bè của bà Sở nên sẽ được thu xếp ổn thỏa, Sở Thức Sâm đem mọi sự việc sắp xếp lại một lần và hỏi: “Đúng rồi, anh đã nói với bác gái chưa?”
Hạng Minh Chương vuốt tay lái: “Vẫn chưa.”
Sở Thức Sâm cảm thấy Hạng Minh Chương đang kiên quyết trì hoãn, trì hoãn có nghĩa là đang trốn tránh, cậu tò mò hỏi: “Trang trại ngựa của Mạn Trang có nuôi bao nhiêu con vậy?”
Hạng Minh Chương khịt mũi, hiểu được ý tứ của Sở Thức Sâm là muốn đi cùng mình, rẽ vào khúc cua ở ngã tư, anh cũng ẩn ý trả lời: “Quên rồi, dẫn em đi xem.”
Một tiếng sau đến được khu phía Bắc Mạn Trang, trời không còn sớm nữa, bọn họ đến đột ngột, cũng may mà Bạch Vịnh Đề vẫn chưa ngủ.
Sống trong chốn thâm cung, nỗi khổ tâm cũng không dễ dàng bày tỏ, Sở Thức Sâm hỏi thăm Bạch Vịnh Đề, xin một ly nước trắng, biết chừng mực mà ở trong phòng khách chờ đợi.
Hạng Minh Chương đi theo Bạch Vịnh Đề vào thư phòng, đóng cửa, rảo bước đến bên tường như thể đang tham quan.
Tủ sách được làm theo phong cách chia theo ô vuông, một ô để sách, một ô để đồ trang trí, xếp so le có trật tự.
Trong số rất nhiều cuốn sách quý giá có một phần tài liệu giảng dạy, Hạng Minh Chương rút ra, là sách chuyên ngành của anh khi còn học đại học, không biết truyền tay thế nào lại giữ đến bây giờ.
Bạch Vịnh Đề tắm xong, mái tóc dài buông xõa, nghiêng người ngồi xuống đệm hương bồ bên cạnh chiếc bàn thấp, hỏi: “Con có chuyện muốn nói với mẹ sao?”
Nếu đã tới rồi cần gì phải trì hoãn nữa, Hạng Minh Chương nói: “Gần cuối tháng rồi, mẹ và em gái của Thức Sâm sẽ đến New Zealand nghỉ mát, muốn mời mẹ đi cùng.”
Bạch Vịnh Đề mặt không chút biểu cảm: “Không cần đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhà họ Sở có một trang trại ở New Zealand, còn đẹp hơn cả Mạn Trang, bà Sở cũng đã biết về quan hệ giữa con và Thức Sâm, mẹ cứ xem như làm bạn đồng hành đi giải sầu đi.”
Bạch Vịnh Đề nói: “Mẹ không có chuyện phải lo lắng, không cần phải giải sầu.”
“Con có.” Hạng Minh Chương cảm thấy một cỗ bất lực, anh kể cho Bạch Vịnh Đề việc điều tra vụ nổ du thuyền, “Không ai biết sẽ xảy ra tình huống gì, có khả năng sẽ có rủi ro.”
Bạch Vịnh Đề không hề lay chuyển: “Vậy thì con phải bảo vệ Thức Sâm và chính mình, không cần lo lắng cho mẹ.”
Hạng Minh Chương nói: “Bà Sở có lòng hảo tâm mời, tranh thủ cơ hội này mẹ đi gặp gỡ mọi người hít thở không khí, cả ngày chỉ ở Mạn Trang không thấy chán sao?”
“Vậy thì con thay mẹ xin lỗi bà Sở, ý tốt của bà ấy mẹ xin nhận.” Bạch Vịnh Đề nói một cách ấm áp nhưng kiên quyết, “Xem như mẹ khó đoán đi, không thích ra ngoài.”
Hạng Minh Chương đã đoán trước được kết quả này, chỉ cảm thấy vô lực như đấm vào bông, anh nhét lại cuốn sách kia vào tủ, gáy sách va vào tấm gỗ phát ra tiếng “kịch”.
Anh tránh nói về quá khứ vì không muốn chạm vào vết sẹo của Bạch Vịnh Đề, nhưng không có nghĩa là anh sẵn sàng nhìn Bạch Vịnh Đề như bị cô lập một nửa với thế giới.
“Vậy mẹ định ở đây bao lâu?” Hạng Minh Chương lạnh giọng hỏi, “Mỗi ngày ăn chay niệm Phật, sáng tối đều chép kinh, cả đời này mẹ sẽ sống như vậy sao?”
Bạch Vịnh Đề vén mái tóc bên tai và thái dương: “Như thế này là tốt rồi.”
“Tốt?” Hạng Minh Chương nói, “Mẹ chán chường ở đây tự đau khổ thì có gì tốt?”
Bạch Vịnh Đề hỏi: “Con là đang cố ép mẹ gặp người khác, ép mẹ phải ra ngoài sao?”
“Con muốn mẹ sống hạnh phúc.” Hạng Minh Chương nói, “Mẹ à, không ai có thể kiểm soát được mẹ nữa rồi.
Mẹ muốn đi đâu thì đi đó, muốn ở bên ai thì ở bên người đó, muốn khóc thì khóc muốn mắng thì mắng, khó khăn lắm mới đi được đến bước này, mẹ tại sao phải hành hạ chính mình?”
Bạch Vịnh Đề hỏi ngược lại: “Còn con thì sao? Tại sao con lại ở trong nhà họ Hạng, còn phải làm đứa cháu hiếu thảo nhất của Hạng Hành Chiêu?”
Hạng Minh Chương dừng lại hơn mười giây: “Con họ Hạng, là phó tổng tài kiêm cổ đông lớn của Hạng Việt, là người kế nhiệm ưng ý nhất của Hạng Hành Chiêu, còn phải vì công việc kinh doanh của gia đình, con tại sao lại phải rời đi chứ?”
Bạch Vịnh Đề nói: “Con muốn có quyền lực và địa vị, bây giờ đã đủ rồi, không ai có thể khiến cho mẹ và con bị gì được nữa, con còn muốn chiến đấu đến khi nào nữa?”
Hạng Minh Chương nói như đinh đóng cột: “Con muốn Hạng Hành Chiêu phải trả đại giá.”
“Ông ta đã sớm giống như phế vật rồi.” Bạch Vịnh Đề hiếm khi kích động, “Minh Chương, đừng vì oán hận mà làm chuyện sai trái.”
Hạng Minh Chương cười lạnh nói: “Cái gì là đúng cái gì là sai cơ? Quên hết những điều đó đi, tin Phật và đọc kinh như mẹ, thuyết phục bản thân buông bỏ hận thù? Hay là giống một kẻ hèn nhát như Hạng Lung, làm một con rùa rụt cổ cao chạy xa bay?”
Bạch Vịnh Đề đột nhiên đứng phắt dậy: “Mẹ không quan tâm gì cả, mẹ sợ con đi sai đường!”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì không cần phải đợi đến bây giờ, Hạng Hành Chiêu đã chết thẳng cẳng khi bị đột quỵ hai năm trước rồi!”
Bạch Vịnh Đề mở lớn mắt, vẻ mặt lộ ra sợ hãi.
Hạng Minh Chương hạ hai tay xuống, lông mày hơi dữ tợn: “Con sẽ không đi sai đường, mặc lên lớp da giả hiếu thảo này, nhịn nhục nhiều năm mới đến được ngày nay, Hạng Việt, Hạng gia, con muốn là người được hưởng lợi, con muốn làm chủ, muốn nhìn thấy Hạng Hành Chiêu tắt thở mới thôi!”
Bạch Vịnh Đề la lên: “Minh Chương!”
Trong ánh mắt Hạng Minh Chương như có gợn sóng: “Mẹ tin Phật, con thì không.
Hạng Minh Chương con đây không cần ai phù hộ, lòng tốt của chư thiên chư Phật trên trời nếu như không có chỗ nào để giải phóng thì có thể chờ đợi đến một ngày vì Hạng Hành Chiêu mà siêu độ, bởi vì ông ta chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt!”
Bạch Vịnh Đề lắc lư không vững, trong lòng đầy phiền muộn đã tích tụ nhiều năm, dồn nén ở trong lồng ngực sắp nổ tung, bà nắm lấy bình hoa trên bàn đập mạnh xuống!
Những mảnh sành sứ vỡ tung tóe trên mặt đất kèm theo nước lạnh và những bông hoa còn sót lại, Bạch Vịnh Đề cầm lấy tách, chân nến, sách báo và đập xuống sàn từng cái một, bà như thế biến thành người khác, vẻ dửng dưng mất đi, sự điềm tĩnh không còn tồn tại nữa.
Hạng Minh Chương giật mình tại chỗ, Bạch Vịnh Đề ở trước mặt anh hoà vào hình ảnh “người mẹ” trước kia, mỏng manh, thống khổ và cuồng loạn như thế.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Sở Thức Sâm nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, kinh ngạc đứng ở cửa.
Một nửa căn phòng trở nên lộn xộn, Bạch Vịnh Đề ngã xuống đất, mái tóc dài bù xù không nhìn rõ vẻ mặt, Hạng Minh Chương u ám đứng cạnh bức tường, giống như một kẻ đầu têu đầy bơ vơ.
Chị Thanh chạy chậm tới, đi về phía bàn đỡ Bạch Vịnh Đề dậy, sợ đến mức không dám mở miệng.
Sở Thức Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, gần như ra lệnh: “Minh Chương, anh ra ngoài đi.”
Hạng Minh Chương cử động như thể đã hồi thần, từng bước từng bước ra khỏi thư phòng, Sở Thức Sâm dặn dò chị Thanh chăm sóc Bạch Vịnh Đề, sau đó kéo Hạng Minh Chương rời đi.
Cứ đi mãi đến khi ra khỏi cổng sân, Sở Thức Sâm buông tay, cậu muốn nói gì đó, khói trắng nhả ra như trôi dạt trong đêm đen.
Hạng Minh Chương vuốt mặt, nhưng không thể vuốt đi vẻ nhếch nhác, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Có còn muốn đến trường đua ngựa xem không?”
Sở Thức Sâm phối hợp với anh: “Được, anh dẫn em đến đó đi.”
Trường đua ngựa cách bờ hồ không xa, bên ngoài hàng rào có một vòng đèn sàn, chiếu sáng lờ mờ con đường rộng lớn.
Chuồng ngựa và phòng chứa đồ là một dãy liền kề nhau.
Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm lại gần liền có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những con ngựa.
Có tổng cộng sáu con ngựa, con mà Hạng Minh Chương thích nhất là con màu đen tuyền tên là “Số 1”, bởi vì chạy nhanh nhất, trên đuôi có một dải băng màu xanh, cho thấy rằng vẫn chưa đủ thuần phục, vẫn có tính công kích.
Hạng Minh Chương dắt Số 1 ra và nói: “Anh muốn cưỡi một vòng.”
Sở Thức Sâm nói: “Em đi cùng anh.”
Hạng Minh Chương giữ lại chút lý trí: “Trời tối quá, hôm nào khác đưa em đi cưỡi.”
Sở Thức Sâm kiên định nói: “Không cần