Hạng Minh Chương trong lòng chấn động, thiên ngôn vạn ngữ đều bị vài câu của Thẩm Nhược Trăn hạ gục, còn chưa tính xong, Thẩm Nhược Trăn dùng đầu ngón tay lau vết xước trên môi anh, nói: “Hôn đến mức không chảy máu nữa này.”
Hạng Minh Chương tái nhợt gọi: “Nhược Trăn.”
Thẩm Nhược Trăn trả lại lời đầu tiên: “Hạng tiên sinh, bình thường anh cũng không thiếu quyết đoán như vậy.”
Hạng Minh Chương nói: “Anh không thể để em mạo hiểm với anh được.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Trên đời không phải chuyện gì cũng có thể bày mưu tính kế, ai cũng có lúc tính toán sai lầm, cũng đã rơi vào hiểm cảnh rồi, còn sợ mạo hiểm hay sao?”
Hạng Minh Chương có suy nghĩ của một doanh nhân nói: “Khi tỷ lệ thắng quá nhỏ, chúng ta phải cố gắng giảm tổn thất nhiều nhất có thể.”
“Đây không phải là kinh doanh.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Cho dù tỷ lệ chiến thắng thấp hơn 10%, vẫn có một khái niệm gọi là ‘chuyển bại thành thắng’, ngàn vạn đồng bào năm đó đã thắng lợi như thế nào, không có gì ngoài bạt mạng chiến đấu.”
Những lời này vừa dày vừa nặng, Hạng Minh Chương như thể nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Nhược Trăn thời trước, xương cốt cứng rắn, khí độ ung dung, nếu anh tiếp tục phản bác sẽ như thể chính mình là một kẻ tham sống sợ chết.
Đồng hồ đã được tháo ra, bọn họ không biết chính xác thời gian, bữa tiệc kết thúc lúc sáng sớm, Hạng Minh Chương nói: “Có vẻ trời gần sáng rồi.”
Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa rời khỏi căn phòng này hỏi: “Có khoảng bao nhiêu kẻ bắt cóc ở đó?”
Hạng Minh Chương tính toán dựa trên tầm nhìn từ phòng khách: “Chiều dài của chiếc du thuyền này khoảng 30 mét, hẳn là một chiếc thuyền thương vụ lớn, cộng thêm Alan, anh đã thấy tổng cộng sáu kẻ bắt cóc.”
“Còn có anh, em và chú Tề.” Thẩm Nhược Trăn đã từng hỏi Tiền Hoa về những tư liệu liên quan, “Thêm thuyền trưởng và thủy thủ trong phòng điều khiển, hai người nữa.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhiều nhất không quá mười lăm người, một là giới hạn tải trọng, hai là càng ít người biết càng tốt.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có mấy người đánh anh? Vũ lực của chúng thế nào?”
Hạng Minh Chương nhớ lại: “Alan tuy cứng cáp nhưng phản ứng ở mức trung bình, điểm mạnh của hắn là hiểu về du thuyền.
Những người khác đã tập luyện qua, hạ thủ rất hiểm, biết cách né tránh chỗ chí mạng.”
Vừa nói Hạng Minh Chương vừa lấy đi cây bút của Thẩm Nhược Trăn, bình thường là đồ dùng mỗi ngày để viết chữ, thế nhưng lại lấy để tự vệ, mặc dù rất hoang đường, bất quá rơi vào tình thế như bây giờ thì cũng có tác dụng an ủi tâm lý.
Sau khi tóm lược tình hình bên trong, Thẩm Nhược Trăn suy đoán bên ngoài: “Anh nói xem sẽ có người tới cứu chúng ta chứ?”
Hạng Minh Chương lật lại: “Xe của nhà họ Hạng, tài xế là thân tín của nhà họ Hạng, người ngoài cho rằng chúng ta đã về nhà rồi, không thể kịp thời phát hiện chúng ta mất tích và bị bắt cóc.”
Sau khi sự việc xảy ra sẽ cho rằng Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm nửa đường muốn đi biển, chú Tề chỉ tuân theo mà thôi.
Sau đó du thuyền phát nổ bất ngờ, xác bị phá hủy, tất cả đều không tra ra được chứng cứ.
Bề ngoài Hạng Hành Chiêu vẫn sẽ luôn là một ông già hồ đồ, mọi người đều biết ông yêu thương nhất là Hạng Minh Chương, không có động cơ phạm tội.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Còn có Hứa Liêu, anh ấy biết lục đục giữa anh và Hạng Hành Chiêu.
Nếu không liên lạc được với anh, anh ấy sẽ hỏi người phụ trách bảo an, biết được chúng ta đã quay lại Tĩnh Phổ nhưng mất liên lạc, nhất định sẽ hoài nghi.”
Hạng Minh Chương không quá lạc quan: “Bay đến New Zealand sẽ mất hơn mười tiếng đồng hồ, anh ấy muốn hạ cánh thì cũng phải sau tám giờ.”
Điện thoại di động của họ đã bị lấy mất, chú Tề hẳn là đã xem được tin nhắn Hứa Liêu gửi cho Hạng Minh Chương trước khi lên máy bay, vì vậy có thể đẩy lùi, muộn nhất là sẽ giải quyết bọn bọn trước bình minh.
Nếu muốn trì hoãn thời gian, chỉ có thể quay sang sử dụng lá bài chưa lật là Hạng Lung.
May mắn thay từ trước đến nay Hạng Minh Chương luôn hành động thận trọng, chuyện về Hạng Lung đều nói chuyện trực tiếp ở Vân Diếu, chú Tề không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào trong điện thoại di động.
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn cùng thầm lặng, siết chặt lấy nhau.
Không bao lâu sau tiếng bước chân tới gần, cửa phòng mở ra, mấy tên bắt cóc xông vào.
Thẩm Nhược Trăn vừa đứng dậy đã bị vặn ngược cánh tay, Hạng Minh Chương đang ốm yếu, ngồi đó không động đậy, bị ba kẻ bắt cóc kéo dậy khỏi tường một cách thô bạo.
Ngoài căn phòng là một lối đi hẹp, Thẩm Nhược Trăn nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy hơn chục can xăng được chất đống ở cuối phòng.
Đi lên cầu thang là phòng khách ở tầng 2, trên cùng có một phòng điều khiển, toàn bộ du thuyền có ba tầng.
Có năm người đang đứng trong phòng khách, bao gồm cả chú Tề, cộng với sáu người đang khống chế Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn, chính là hai chọi mười một.
Hạng Minh Chương yếu ớt cúi lưng xuống, vết máu trên mặt đã đông lại, che đi một phần xám xịt trên da.
Chú Tề đứng ngay giữa phòng khách nói: “Minh Chương, cậu có một tiền đồ tươi sáng, có một cuộc sống nhiều người ghen tị còn không có được, cần gì phải làm thành cái dạng này.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì chú thả tôi đi, đợi đến khi tôi giết được Hạng Hành Chiêu, tôi cũng sẽ cho chú một tiền đồ tươi sáng.”
“Cậu không cần cứng miệng.” Chú Tề chế nhạo, “Cứ xem như không vì chính mình thì cũng phải nghĩ cho tâm can bảo bối của cậu chứ, Sở thiếu gia theo cậu chịu khổ, cậu không đau lòng à?”
Thẩm Nhược Trăn lo lắng nhìn Hạng Minh Chương, như thể đang khẩn cầu: “Minh Chương, em không muốn chết.”
Hạng Minh Chương khàn giọng nói: “Thả em ấy đi, điều kiện gì cũng dễ nói.”
Bản di chúc kia bị xé rách, chú Tề nói: “Để cậu ký một chữ còn không muốn, còn muốn bàn điều kiện gì?”
“Đừng ức hiếp người quá đáng.” Hạng Minh Chương nói, “Hạng Hành Chiêu muốn tôi chết, tôi còn phải lập di chúc cho ông ta, buôn bán lỗ vốn thế này tôi sẽ không làm.”
Chú Tề khịt mũi: “Không hổ là Hạng tiên sinh, tai hoạ sắp ập lên đầu vẫn còn thời gian để tính toán thiệt hơn, xem ra đã nghĩ ra đối sách rồi?”
Hạng Minh Chương mệt mỏi thở phì phò: “Tôi giao ra tung tích của Hạng Lung, các người thả Sở Thức Sâm đi.”
Chú Tề xác nhận: “Cậu không cứu chính mình mà muốn cứu cậu ta?”
Hạng Minh Chương nói rõ ràng: “Tôi biết tôi không thể sống, dây dưa được đến bây giờ cũng là vì tung tích của Hạng Lung.
Tôi sẽ thoả mãn các người, hơn nữa còn dùng con trai ruột của Hạng Hành Chiêu đổi lấy một người ngoài là Sở Thức Sâm, đối với các người vô cùng có giá trị.”
Chú Tề hỏi: “Hạng Lung rốt cuộc ở đâu?”
Hạng Minh Chương báo ra một địa chỉ, là một tiểu bang ở Hoa Kỳ, sau đó là địa chỉ cụ thể từ thành phố, đến khu phố, rồi đến số nhà chính xác.
Chú Tề không tin Hạng Minh Chương sẽ thẳng thắn như vậy, lập tức báo địa chỉ cho Hạng Hành Chiêu để xác minh, 5 phút sau nhận được tin nhắn trả lời, nét mặt chú Tề sa sầm lại: “Địa chỉ cậu đưa là một nghĩa trang.”
Hạng Minh Chương hô hấp không đủ, chậm rãi nói: “Tôi biết Hạng Lung ở đâu, nhưng không nói ông ta chết hay sống, là một con người hay là một phần mộ.”
Chú Tề tức giận nói: “Hạng Minh Chương, đừng giở trò!”
Một kẻ bắt cóc lao đến đấm Hạng Minh Chương một cú, trúng vào xương mày, ngay cả hốc mắt cũng chuyển sang bầm tím, Hạng Minh Chương lung lay sắp đổ, đau đến rên lên một tiếng.
Anh nheo mắt, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, nói: “Chuyển lời đến Hạng Hành Chiêu, đứa con trai nhỏ mà ông ta nhớ nhung và cảm thấy áy nay trong nhiều năm qua, đã chết ở nước ngoài từ lâu rồi.”
Chú Tề hoàn toàn không tin: “Hạng Minh Chương, đừng tự mình nhận trái đắng.”
“Tôi rất hiếu kỳ về phản ứng của Hạng Hành Chiêu, liệu ông ta có bị đột quỵ lần nữa không?” Hạng Minh Chương giống như người mất trí, “Vạn nhất cứu không được, vậy thì càng tốt, chúng ta một nhà ba thế hệ liền sống chung dưới lòng đất.”
Chú Tề tức giận không thôi, bước lại gần rút ra một khẩu súng từ thắt lưng, dùng lực dí vào trán Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn sợ hãi hét lên: “Đừng!”
Họng súng chĩa vào đầu Hạng Minh Chương, chú Tề nhìn xuống anh: “Tốt hơn là cậu nên hợp tác một chút, nếu lại một mực không chịu giác ngộ, chỉ đành uỷ khuất Sở tiên sinh thay cậu chịu tội.”
Alan đấm một cú vào bụng Thẩm Nhược Trăn, Thẩm Nhược Trăn gập eo lại, chịu đựng tiếng kêu đau.
Hạng Minh Chương có hơi hoảng loạn, thở hổn hển: “Có bản lĩnh… thì bắn tôi đây này!”
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, sống chết của Hạng Lung trở thành một bí ẩn, Hạng Hành Chiêu hẳn là sốt ruột đến mức không nhịn được truy vấn, chú Tề không dám bỏ qua, giơ tay lên trượt nút trả lời.
Hai mắt Hạng Minh Chương sáng quắc lên, giống như một con sói đang nhìn thịt, đúng lúc chú Tề hướng mắt về phía điện thoại, anh cúi đầu tránh khỏi họng súng, thân thể bị thương trong phút chốc căng hết cả cơ.
Bọn bắt cóc ở hai bên chỉ cảm thấy da thịt đang nắm trong lòng bàn tay không nắm được nữa, Hạng Minh Chương đã thoát ra, vặn cổ tay của chú Tề, súng trên tay rơi xuống đất, anh vươn người tóm lấy vai chú Tề khóa ở phía trước mặt, tay còn lại cầm cây bút dí vào cổ chú Tề.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vẻ yếu ớt được ngụy trang của Hạng Minh Chương dần mất đi, chỉ còn lại sự hung hãn phản kích khi lâm vào bước đường cùng.
Tất cả những kẻ bắt cóc đều sửng sốt, Alan thấy vậy trực tiếp rút súng ra chĩa vào Thẩm Nhược Trăn, những kẻ bắt cóc còn lại cũng rút súng ra, những họng súng đen ngòm đều hướng về phía Hạng Minh Chương.
Yếu không địch lại mạnh, muốn bắt được tay sai trước tiên phải bắt được vua, Hạng Minh Chương đang kèm lấy chú Tề nói: “Ông ta không có được thông tin mình muốn, vì vậy không dám giết tôi, ai trong số các người dám tự mình động thủ?”
Alan túm lấy Thẩm Nhược Trăn, cầm súng dí vào thái dương Thẩm Nhược Trăn: “Đừng quên còn có tình nhân của mày.”
Thẩm Nhược Trăn đã sớm mất đi thần sắc sợ hãi, trầm tĩnh nói: “Vậy thì cứ thử xem.”
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, Hạng Minh Chương kéo chú Tề ra ngoài, buộc bọn bắt cóc phải ra theo, đến được boong tàu, bình minh sắp lên, mặt biển và bầu trời tối đen như mực, ánh sáng trong phút chốc bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Hạng Minh Chương đột nhiên nắm lấy cây bút động đậy, đầu bút cắt qua da thịt của chú Tề, chảy ra máu.
So với nỗi đau như kim châm, chú Tề càng kiêng kỵ sự điên cuồng của Hạng Minh Chương hơn, nói: “Minh Chương, làm như vậy không tốt cho cậu đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Dù sao tôi cũng không còn đường sống nữa rồi, kéo theo một người chôn cùng chính là tốt nhất.”
Chú Tề vẫn giữ bình tĩnh nói: “Nếu giết tôi, cả cậu và Sở Thức Sâm đều không thể trốn thoát, nếu như cùng chết, thì tôi cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chú đúng là thật trung thành, tôi có phải là nên tôn trọng ý nguyện của chú không?” Đầu bút cắm vào vết thương, Hạng Minh Chương không ngừng cắm sâu hơn, tựa hồ như thực sự muốn giết người.
Chú Tề rên rỉ, cổ càng ngày càng ướt, Hạng Minh Chương hét lên với đám bắt cóc: “Vừa rồi bọn mày đã nghe rồi đấy, là ông ta sẽ cùng chết với tao! Nhưng chủ thuê chết rồi, bọn mày phải đi tìm ai đòi thù lao đây?!”
Thái dương bị dí súng của Thẩm Nhược Trăn nhảy dựng lên, cậu nhân cơ hội hỏi: “Alan, năm ngoái trên du thuyền, người mày giết chính là tao sao?”
Alan nhíu đôi lông mày đen rậm, hắn lúc đó rõ ràng đã xác nhận Sở Thức Sâm đã chết, lúc đi theo dõi ở Quảng Châu khó mà tin nổi.
Cho đến giờ phút này, “Sở Thức Sâm” ở trước mặt hắn, dung mạo giống nhau, nhưng khí chất và dũng khí lại một trời một vực với tên phú nhị đại hèn nhát kia.
Thẩm Nhược Trăn lại hỏi: “Trận này làm xong, định trốn về Thái Lan bao lâu?”
Biểu tình của Alan thay đổi: “Câm miệng!”
Thẩm Nhược Trăn nhìn lên tấm kính trong phòng điều khiển: “Người lái thuyền có phải Trương Khải không? Bọn mày cùng làm cho du thuyền cho nổ tung, sau đó trốn ở đảo Krabi, lần này không đến cùng nhau sao?”
Alan không ngờ các chi tiết và dấu vết của bọn hắn đã bị lộ, “cạch” một tiếng mở chốt an toàn.
“Muốn bịt miệng sao?” Thẩm Nhược Trăn nói, “Mày cho rằng Thái Lan trời cao đất rộng có thể đi không chút dấu vết sao? Căn nhà mày đã ở qua, bến tàu mày từng lưu lại, trong nhà có bao nhiêu người bọn tao đều rõ ràng cả!”
Mấy tên bắt cóc nhìn nhau, Thẩm Nhược Trăn nâng cao âm lượng, để cho mọi người nghe thấy nói: “Bọn tao còn sống rời khỏi đây, tội của bọn mày sẽ nhẹ hơn một chút, còn nếu bọn tao chết, tự nhiên sẽ có người điều tra đến cùng!”
Cả khuôn mặt Alan đều là lửa giận, đá vào bắp chân của Thẩm Nhược Trăn một cách quyết liệt, buộc Thẩm Nhược Trăn phải quỳ trên mặt đất, như thể tư thế quy phục nhận thua.
Hạng