Dưới ánh trăng sáng ngời, người đàn ông nở nụ cười dịu dàng Tô Hiểu Nhiên mím môi, mặt nhất thời nóng lên: “Kiểm tra..." "Quay về rồi kiểm tra." Nói xong, cô lại thở hổn hển: “Thật ra, vừa nãy em chỉ đang..."
"Anh ta mạnh như vậy, em nhất định đánh không lại, cũng không có bản lĩnh bảo anh ta không bắt nạt anh nữa."
Vừa nói, cô gái vừa cúi đầu xuống, ánh mắt chạm vào đôi chân trần của cô: “Ừ thì...!nhưng em có thể đưa anh chạy."
"Em cảm thấy em chạy rất là nhanh." Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh bật cười: “Ha, sau này lần nào cũng đưa tôi chạy như thế à?" "Ừm."
Cô gật đầu, sau đó dường như nghĩ ra cái gì, lập tức lắc đầu: “Em cũng sẽ không chạy hoài, đợi em trở nên mạnh hơn, em có thể bảo vệ cho anh rồi."
Mượn ánh trăng, Mặc Hiên Sầm nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ đợi em trở nên mạnh hơn".
"Ừm!".
Cô gái nhỏ nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng.
Cô giơ tay vỗ vỗ vào mặt, nhìn con đường tối tăm: “Hình như chúng ta không về được rồi."
Đôi giày cao gót đó vừa được cô dùng làm hung khí đánh người, bây giờ cô không thể đẩy anh về nhà bằng chân trần suốt chặng đường về được?
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười: “Nhắm mắt lại rồi đếm đi, khi em đếm đến mười, tôi có thể nghĩ ra cách quay về rồi"
Tô Hiểu Nhiên bĩu môi: “Lúc này mà còn nói đùa được." "Em có thể thử xem, thì biết tôi có nói đùa hay không." "Em lại không phải là một đứa trẻ" Cô gái mím môi liếc anh một cái, nhưng ngoan ngoãn nhắm mắt lại và bắt đầu đếm.
"Một hai ba..."
Dưới ánh trăng, giọng nói của cô gái cũng trong sáng như gương mặt anh.
Mặc Hiển Sâm nhìn cô qua một lớp lụa đen trong suốt.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết, vào lúc này, ánh mắt của anh lại dịu dàng đến đáng sợ.
"Tám chín mười!" Khi cô đếm đến mười, Tô Hiểu Nhiên bỗng chốc mở mắt ra.
Ánh sáng đèn pha của chiếc xe đằng xa lóe lên khiến cô không thể mở mắt.
Vài giây sau, chiếc xe bật đèn pha đó dừng lại trước mặt cô và Mặc Hiên Sâm.
Cửa xe mở ra, ông Chu tài xế nhanh chóng xuống xe nói: “Tôi đến muộn rồi."
"Cũng không muộn" Người đàn ông lãnh đạm cười: “Nhưng mà, muộn một giây nữa, thì sắp bị trừ tiền lương rồi." Tô Hiểu Nhiên lúc này mới chợt nhận ra.
Vừa dìu anh vào xe, cô vừa bóp miệng nói: “Em tưởng rằng anh thật sự có cách, hóa ra chỉ là bảo ông Chu qua đây đón chúng ta."
Anh chậm rãi ngồi xuống xe: “Đây là cách tốt nhất mà một người mù có thể nghĩ ra"
Tô Hiểu Nhiên không thích việc anh luôn tự gọi mình là "người mù", thế là cô bĩu môi, ngồi yên bên cạnh
anh.
Xe nổ máy.
Tối hôm qua Tô Hiểu Nhiên ngủ không ngon, bây giờ cô đang dựa vào ghế da, thân xe nhẹ nhàng lắc lư.
khiến cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe thấy ai đó đang cố tình hạ thấp giọng nói.
"Đến rồi, thưa ngài."
"Đừng gọi cô ấy, để cô ấy ngủ tiếp." "Nhưng..."
Sau đó, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy cả người như đang lơ lửng giữa không trung, giống như có người đang bế cô lên vậy.
Cuối cùng, cô chìm vào một vòng tay ấm áp và thoải mái.
Hơi thở nam tính lạnh như bạc hà phả ra từ khoang mũi, cô nhất thời choáng váng, không phân biệt được là mơ hay là thật.
Nó nên là...!một giấc mơ đi.
Mùi bạc hà the mát cùng mùi hương nam tính độc đáo khiến cô mê man không phân biệt được đầu là mơ đâu là thật.
Có lẽ, đó là một giấc mơ.
Trong mơ, cô được một người đàn ông dịu dàng ôm lấy mình, đặt xuống chiếc giường êm ái.
Anh cũng nhẹ nhàng chải tóc cho cô: “Cô gái ngốc"
Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm ấm, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô không nhớ được mình đã nghe thấy ở đâu.
Tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh nắng có hơi chói mắt.
Tô Hiểu Nhiên ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, mới phát hiện mình thật sự đang nằm ở phòng tân hôn phòng ngủ.
Cô cau mày, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Kí ức dừng lại khi cô và Mặc Hiên Sâm trở về từ ngôi nhà cũ khi đang ngồi trên xe hơi của ông Chu.
Khi đó, cô ngồi thiêm thiếp trong xe, muốn chợp mắt một giấc.
Kết quả là...!cô đã ngủ ngay đến sáng hôm sau? Thế làm sao cô từ trên xe quay về phòng ngủ được chứ?
Lẽ nào...!
Giấc mơ đêm qua hiện ra