Tô Hình Khôn dí tay vào trán của cô: "Cháu đó, cũng đã lập gia đình rồi thì nên chú ý hình tượng của mình một chút đi, cháu nhìn người cháu đầy mồ hôi rồi kia kìa!"
Tô Hiểu Nhiên lúng túng cười một tiếng, chỉ chỉ vào bữa sáng trong tay Tô Hinh Khôn: "Chú mau ăn đi, nhân lúc còn nóng"
"Mau lau mồ hôi trên đầu cháu đi" Tô Hinh Khôn bất lực lắc đầu, xoay người đưa bữa sáng cho Mặc Hiên Sâm.
Cô gái mặc áo thun mò mò trong túi thể nhưng lại không tìm được khăn giấy, cô vừa định đi vào nhà vệ sinh một chút thì trước mặt xuất hiện một chiếc khăn tay màu xanh.
Một bàn tay thon dài đang đưa chiếc khăn tay tới.
Cô theo bản năng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn" "Em nên biết rõ ràng là tôi kêu em đi mua đồ ăn sáng cũng không phải do quả đói"
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông truyền tới, bàn tay đang lau mồ hôi của Tô Hiểu Nhiên hơi chậm lại một chút.
"Chúng tôi chỉ muốn em rời đi một chút để nói chuyện riêng mà thôi" Bàn tay đang lau mồ hôi của Tô Hiểu Nhiên dừng hẳn.
Cô chuyển mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Hiên Sâm.
"Cho nên em không cần gấp gáp như thế, cũng không cần khiến bản thân chật vật như thế!
Tô Hiểu Nhiên cắn răng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì Tô Hinh Khôn đã vội vàng lên tiếng giảng hòa: "Cậu Mặc, Hiểu Nhiên là vì sợ cậu bỏ bữa sáng mà thôi."
"Cậu đừng trách con bé, con bé lớn lên ở vùng nông thôn có một số việc không hiểu biết nhiều, mong cậu có thể bỏ qua."
"Chú à!"
Tô Hiểu Nhiên nghiến răng, cô cảm thấy mình không làm gì sai cả cho nên không muốn nhìn thấy chú mình phải làm những việc thấp kém như thế trước mặt Mặc Hiên Sâm.
"Hiểu Nhiên, phải nghe lời!" Tô Hinh Khôn hít sâu: "Sau này cháu là mợ chủ của nhà họ Mặc vì thế không thể lỗ mãng như thế được!".
"Cháu phải nhớ kỹ, hình tượng mợ chủ của nhà họ Mặc còn quan trọng hơn mấy bữa sáng có cũng được, không có cũng được này"
"Thế nhưng với cháu thì bữa sáng của chú quan trọng hơn!" "Cháu nói nhăng nói cuội gì đó? Cháu đã được gả vào một gia đình quyền quý, là con dâu của nhà họ Mặc đấy!"
Âm thanh cãi vã của hai chú cháu khiển Mặc Hiên Sâm lặng lẽ xoay người lại, sau đó đẩy xe lăn về phía cửa sổ bắt đầu quan sát phong cảnh bên ngoài.
Đại khái thì bắt đầu từ lúc anh mười tuổi thì ngoại trừ người giúp việc trong biệt thự ra cũng không có người nào quan tâm đến việc anh đã ăn bữa sáng chưa.
Lại càng không có người vì để anh được anh bữa sáng đúng giờ mà leo mười lăm tầng lầu như Tô Hiểu Nhiên.
Từ trước tới giờ anh luôn là một người cô độc.
Cho nên khi nghe thấy những người bình thường này gây nhau chỉ vì chuyện bữa sáng, anh lại có cảm giác đây.
cũng là một kiểu hạnh phúc.
Gió buổi sáng thổi lất phất, anh nhắm hai mắt lại, trên môi hiện lên nụ cười tự giễu.
"Đây, bữa sáng của anh đây".
Bên tại truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Em đã đi tìm hết mấy cửa hàng ở phía dưới thế nhưng lại không tìm được sữa bò mà anh thích, vì thế em mua đại một loại khác, anh đừng chê nhé"
Anh quay đầu, đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hiểu Nhiên.
Cô cúi đầu cắm ống hút vào trong ly sữa đậu nành, sau đó ngẩng đầu đưa sữa đậu nành sang cho anh: "Chắc hẳn anh chưa uống loại sữa này bao giờ, anh uống thử đi, ngon lắm đây"
Thấy anh không chịu nhận cô trực tiếp dúi ly sữa vào tay anh: "Em đã lặn lội suốt mười lăm tầng lầu đấy, anh có thể nể mặt em một chút được không?"
Đây là lần đầu tiên Mặc Hiên Sâm uống sữa đậu nành mua bên ngoài.
Bên trong sữa đậu nành vừa có đậu nành và cả đậu đen, hơn nữa còn thêm một chút đường.
Mùi hương thuần khiết của đậu nành đi kèm với vị ngọt của đường cũng có chút phù hợp với tâm trạng của Mặc Hiên Sâm bây giờ.
Cô gái nhỏ đứng trước xe lăn, một tay cầm ly sữa đậu nành giúp anh một tay vừa lấy bánh bao đưa tới cho anh: "Anh còn ăn được nữa không?"
Anh lắc đầu: "Tôi no rồi"
Thấy anh nói rằng đã no rồi, Tô Hiểu Nhiên nhìn ly sữa đậu nành còn hơn phân nửa trong tay, theo nguyên tắc không được lãng phí cô nhanh chóng cầm lý ly sữa đậu nành uống sạch, sau đó ăn phần bánh bao còn lại của Mặc Hiện Sâm.
Sau khi ăn xong, cô lại đi tới cầm lấy túi