Bạch Thời Thông nghiến răng, đau đớn khiến khuôn mặt anh ta bắt đầu nhăn nhó: “Cậu này, tôi biết trước đây tôi đã có những lời mạo phạm cậu, nhưng cậu cũng không đến nỗi ghi thù như thế chứ?"
"Tôi chính là người rất ôm hận như thế đó."
Mặc Hiên Sâm nở một nụ cười nhạt, bưng ly rượu vang lên nhấp một ngụm: “Nghe nói anh từng thương nhở người phụ nữ của tôi, rất nhiều lần."
Bạch Thời Thông giật mình: “Người phụ nữ của cậu?" "Tô Hiểu Nhiên"
Bạch Thời Thông đứng bất động giống như vừa bị điện giật.
Tô Hiểu Nhiên trông ốm yếu lại khô đét, còn là con gái dưới quê lên, làm sao lại quen biết một nhân vật có thân phận như thế này?
Còn trở thành người phụ nữ của nhân vật đó...!Trong tiềm thức, Bạch Thời Thông nhìn người đàn ông đeo dải băng trên mắt: “Anh.." "Theo vai vế mà nói, có lẽ tôi cũng nên gọi anh một tiếng anh họ.
Môi Mặc Hiên Sâm nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Nhưng tôi không muốn".
Bạch Thời Thông toàn thân đầy máu vội lắc đầu nói: “Không cần, không cần, tôi không đảm đương nỗi." "Anh biết là tốt." Người đàn ông điềm nhiên cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm: “Nói đi, anh đã làm gì với Hiểu Nhiên" Bạch Thời Thông giật mình, vô thức đảo mắt liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên đang đứng bên cạnh: “Tôi.." Tô Hiểu Nhiên đứng ở nơi đó, hai tay xoắn chặt vào nhau, toàn thân cảm thấy bối rối.
"Tôi đã từng lợi dụng Hiểu Nhiên, suýt chút nữa thì..."
Bất Ngôn mặc đồ thể thao màu trắng không khỏi nhíu mày, dùng sức đá vào người Bạch Thời Thông: “Nói mau!”
"Năm Hiểu Nhiên học cấp ba, nhân lúc nhà cậu tôi chỉ có một mình Hiểu Nhiên ở nhà, tôi đã..." "Đủ rồi!"
Bạch Thời Thông chưa kịp nói xong, Tô Hiểu Nhiên hung hăng cắt ngang lời nói của anh ta.
Cô quay đầu nhìn về phía Mặc Hiên Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Bày ra bộ dạng ra mặt giúp cô, biến Bạch Thời Thông thành thế này, sau đó còn bắt Bạch Thời Thông phải chính miệng miêu tả lại khi đó anh ta đã ức hiếp cô như thế nào sao?
"Xem ra chuyện đó đã khiến em rất tổn thương" Mặc Hiên Sâm ngáp dài, vẫy tay với Bất Ngôn: “Không cần tiếp tục nữa."
Bất Ngôn gật đầu, trực tiếp kéo sợi xích lôi Bạch Thời Thông đi sang một bên của sân thượng.
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới chú ý đến, phía mép sân thượng chẳng có bất kỳ vật dụng bảo vệ nào.
Lúc này, Bất Ngôn đã kéo Bạch Thời Thông đi đến chỗ không có vật dụng bảo vệ ấy.
"Với tính cách của Bất Ngôn, sau một phút nữa anh ta sẽ bị đá xuống dưới."
Mặc Hiên Sâm vẫn thản nhiên như không, nhấp một ngụm rượu vang: “Sau này em bị bắt nạt, cứ nói cho tôi biết."
Tô Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy kinh hãi.
Cô liếc nhìn Mặc Hiên Sâm, sau đó nhìn người đang kéo Bạch Thời Thông đến bên mép sân thượng:
“Trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ muốn Bạch Thời Thông chết!"
Nói xong, cô không chút do dự sải bước đến bên cạnh Bất Ngôn, trực tiếp vươn tay kéo sợi dây xích trong tay Bất Ngôn theo hướng ngược lại: “Các người không có quyền quyết định sống chết của một người như thế này!"
Tòa nhà cao hơn ba mươi tầng này, từ trên cao rơi xuống dưới, ai mà sống sót nỗi cho được! Giọng nói của người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn nhàn nhạt: “Không phải em ghét anh ta lắm sao?"
Lúc trước ở cửa sau của trường học, anh nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt cô dành cho Bạch Thời Thông.
Anh từng nói, sẽ không khiến cô chịu uất ức nữa, thì chính là sẽ không để cô phải chịu thêm một sự uất ức nào nữa.
"Ghét anh ta chứ không phải muốn anh ta chết!"
Tô Hiểu Nhiên mím môi, đảo mắt nhìn người đàn ông phía sau: “Dù nói thế nào thì anh ta cũng là con trai của cô em, cho dù em ghét anh ta, cũng sẽ không để anh ta chết!"
"Đúng đúng đúng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì với Hiểu Nhiên nữa, tha mạng cho tôi đi..."
Nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên cầu xin cho mình, Bạch Thời Thông vội chớp lấy thời cơ: “Sau lần này, tôi nhất định sẽ thành thật."
Mặc Hiên Sâm khẽ cau mày, đặt ly rượu trong tay xuống, giọng nói có chút cáu kỉnh: “Bất Ngôn, thả anh ta đi."
Nói xong, anh vẫy tay với ông chu, ông Chu lập tức bước tới đây anh đi.
Cửa sân thượng đóng lại, trên sân thượng chỉ còn lại Tô Hiểu Nhiên, Bất