Trên người người đàn ông lộ ra hơi thở lạnh thấu xương, làm cho bầu không khí trong phòng giặt quần áo dường như lạnh đi vài phần.
Từ trước đến giờ Dịch Quốc Thiên chưa từng gặp người đàn ông như vậy.
Miếng lụa đen đeo trên mặt nhìn qua khiến cho cả người anh ta vừa thần bí mà lại lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lẽo, tao nhã ngồi trên xe lăn.
Rõ ràng là một người tàn tật, nhưng hơi thở trên người anh ta lại chèn ép tới mức khiến cho người ta có chút không thở nổi.
Người đàn ông này là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Tô Hiểu Nhiên bị Dịch Quốc Thiên ôm trong lòng thừa lúc Dịch Quốc Thiên thất thần thì chui ra khỏi lòng anh ấy.
Cảm nhận được bầu không khí xung quanh có chút không thích hợp, Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng giặt quần áo.
"Ông xã".
Lúc ánh mắt cô tiếp xúc với người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, vốn dĩ Tô Hiểu Nhiên còn đang khó chịu vì bị Dịch Quốc Thiên ôm chặt lập tức tiêu tán trong nháy mắt.
Cô kéo tấm ga giường còn chưa giặt sang lau bọt xà phòng dính trong lòng bàn chân mình, sau đó chân trần chạy thẳng đến trước mặt Mặc Hiền Sâm: "Sao anh lại tới đây?"
Bộ dạng có chớp đôi mắt to gọi anh là ông xã thật sự rất đáng yêu, Mặc Hiện Sâm thản.
nhiến cười, một tay anh kéo Tô Hiểu Nhiên vào trong lòng mình: "Nghe Đường Nhất Vi nói em lại ra ngoài đi làm, cho nên tới đây xem thử" Cả người bị anh ôm ngồi lên trên đùi, Tô Hiểu Nhiên có chút xấu hổ giãy giụa hai cái.
Dù sao thì nơi này cũng là ở bên ngoài, không phải ở nhà, còn có đàn anh nữa.
Cô không muốn làm người khác chê cười.
Nhưng cô càng giãy dụa, cánh tay đang chỉ trụ vòng eo nhỏ của Mặc Hiển Sầm lại càng siết chặt hơn.
Cô sợ động tác giãy dụa quá lớn sẽ làm cho người khác cho rằng tình cảm của bọn họ bất hòa, rồi lại sợ giãy dụa quả kịch liệt sẽ làm anh bị thương, nên cô dứt khoát để anh tùy ý ôm.
Dịch Quốc Thiên đứng tại chỗ, khuôn mặt trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn này là chồng của Tô Hiểu Nhiên sao? Chồng của cô không phải là cái tên vừa già lại vừa ngốc mà anh ấy đã gặp lần trước sao?
Lúc này, quản gia Bạch từ phía sau đi đến bên cạnh Mặc Hiền Sâm: "Cậu chủ, người rất nhanh sẽ đến."
"Ông đi về trước đi, bên này có ông Chu với Bất Ngôn là được rồi"
Mặc Hiên Sâm vừa lên tiếng trả lời, vừa nhận lấy khăn tay mà Bất Ngôn đưa tới rồi đưa cho Tô Hiểu Nhiên: "Lâu đi."
Quản gia cung kính chào một cái rồi rời đi.
Trong lòng Dịch Quốc Thiên lập tức ngổn ngang.
Cho nên...!Người mà lần trước anh ta nhìn thấy là người giúp việc của chồng Tô Hiểu Nhiên? "Anh Dịch tiên, cuối cùng cũng gặp mặt rồi."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như xuyên thấu qua miếng vải màu đen, lạnh lùng dừng trên người Dịch Quốc Thiên.
Giọng nói này lạnh lùng lại cương quyết giống hệt như giọng nói mà lần trước Dịch Quốc Thiên nghe thấy.
Anh ta lui về phía sau một bước theo bản năng: "Anh là chồng của Tô Hiểu Nhiên?" "Đương nhiên."
Người đàn ông cười nhạt một tiếng, anh cụp mắt đặt lên trán của Tô Hiểu Nhiên một nụ hôn: "Không giới thiệu một chút sao?"
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, cô vội vàng từ trên người anh leo xuống, cô có chút ngượng ngùng mở miệng giới thiệu: "Đàn anh, đây là chồng của em, Mặc Hiên Sâm."
"Ông xã, đây là đàn anh của em, Dịch Quốc Thiên." Sắc mặt của Dịch Quốc Thiên trắng bệch: "Anh Mặc, nghe danh đã lâu."
"Không nghĩ tới, chồng của Hiểu Nhiên lại trẻ tuổi như vậy."
Vẻ ganh tỵ và ghen tuông trong giọng nói của anh ta làm cho Mặc Hiện Sâm nhếch môi nở nụ cười thản nhiên: "Nghe giọng điệu của anh Dịch hình như anh lớn hơn tôi."
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ tay vịn của xe lăn: "Năm nay, Dịch tiên sinh ba mươi sáu tuổi à?"
"Tôi hai mươi sáu tuổi, vậy mà nhỏ hơn anh Dịch mười tuổi."
Sắc mặt của Dịch Quốc Thiên biến thành màu gan heo trong nháy mắt.
Người đàn ông này thật sự quá nhỏ nhen.
Anh ta thừa nhận, vừa rồi anh ta nói không nghĩ tới anh lại trẻ tuổi như vậy, là có ý châm biếm anh,