Lưu Đan Tâm đã ngưỡng mộ Dịch Quốc Thiên từ lâu rồi.
Trước kia cô ta luôn ghen tỵ với Tô Hiểu Nhiên vì Dịch Quốc Thiên cứ đưa đón cô đi làm, nên cô ta cố ý làm khó dễ Tô Hiểu Nhiên..
Hiện giờ, hiển nhiên tên đàn ông ngồi trên xe lăn kia đã ức hiếp Dịch Quốc Thiên, ngoài cơn phẫn nộ, Lưu Đan Tâm cũng cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để cô ta biểu hiện.
Khóe môi của người phụ nữ cong lên thành một nụ cười đắc ý.
Cô ta đi nhanh đến trước mặt Mặc Hiền Sâm, nhưng lại bị Tô Hiểu Nhiên chặn lại.
Cô gái nhỏ thấp hơn cô ta một cái đầu nắm chặt hai tay lại, quai hàm bành ra nhìn cô ta: "Chị Lưu, đàn anh bị ngã chắc chắn là có nguyên nhân khác, con người của chồng tôi tốt lắm, làm sao có thể vô duyên vô cớ ức hiếp đàn anh được chứ?"
Lưu Đan Tâm lạnh lùng nhướn mày.
Nếu cô ta nhớ không lầm, con nhóc cột tóc đuôi ngựa ở trước mặt này vẫn luôn bị cô ta sai khiến như một đứa nô lệ vậy, còn nhẫn nhục chịu khó nữa.
Bất kể có bắt cô làm công việc khó khăn cỡ nào thì cô cũng đều sẽ ngoan ngoãn đi làm.
Không nghĩ tới bây giờ lại vì một tên mù, vậy mà lại có gan chặn trước mặt cô ta rồi giằng co với cô ta.
Cô ta bước nhanh tiến lên, giờ tay lên muốn đẩy Tô Hiểu Nhiên qua một bên.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, cô ta đã dùng sức lực không nhỏ, nhưng Tô Hiểu Nhiên lại không nhúc nhích chút nào.
Cô cắn răng trừng mắt nhìn cô ta: "Chị Lưu, trong này nhất định là có hiểu lầm."
Lưu Đan Tâm trợn mắt nhìn cô, con nhóc chết tiệt này.
"Chị Lưu."
Dịch Quốc Thiên ở một bên nhíu mày: "Đừng làm khó Hiểu Nhiên" Lửa giận trong lòng Lưu Đan Tâm lại bùng cháy hừng hực.
Tô Hiểu Nhiên này có cái gì tốt chứ?
Dịch Quốc Thiên đích thân giới thiệu cô tới đây làm bán thời gian, rõ ràng chỉ là làm bán thời gian thôi nhưng lại kiếm được bằng một nhân viên chính thức như cô ta.
Anh ta còn dặn để cho cô làm mấy việc bưng trà rót nước là được rồi.
Lúc Tô Hiểu Nhiên đi làm thì Dịch Quốc Thiên lái xe hộ tống ở phía xa, cô tan tầm thì Dịch Quốc Thiên lại chờ ở bên ngoài đưa cô về nhà.
Bây giờ cho dù cô ta xả giận cho Dịch Quốc Thiên, Tô Hiểu Nhiên che ở phía trước, Dịch Quốc Thiên cũng không muốn cô ta làm khó Tô Hiểu Nhiên.
Dựa vào cái gì mà cô ta không thể làm khó Tô Hiểu Nhiên chứ?
Tô Hiểu Nhiên có thân phận tôn quý gì hay sao?
Chẳng qua cô chỉ là con nhóc hoang dã đến từ nông thôn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lưu Đan Tâm híp mắt lại, ánh mắt cô ta nhìn Tô Hiểu Nhiên vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng, giọng nói của cô ta gần như phát ra từ trong kẽ răng: "Tránh ra."
Ánh mắt của Tô Hiểu Nhiên kiên định đứng nguyên tại chỗ, hai tay cô nắm chặt lại: "Tôi không tránh."
"Chị Lưu, chị không thể không nói đạo lý.
Vì sao đàn anh bị ngã còn chưa biết rõ, dựa vào cái gì mà đổ oan