Tô Hiểu Nhiên là một học sinh hiếu học.
Vừa ăn cơm tối xong, cô lập tức vội vàng cùng Mặc Hiện Sâm đến thư phòng.
Nhưng việc bố trí nhân sự và chức vụ của tập đoàn này quá khó khăn.
Cô nằm bò lên trên bàn, không bao lâu sau lập tức ngủ thiếp đi.
Dưới ánh đèn Mặc Hiện Sâm ngồi bên cạnh cô, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, rồi nhìn quyển sổ ghi chi chít chữ, y hệt cuốn vở ghi chép trên lớp, đang đặt trước mặt cô.
Một nụ cười mờ nhạt hiện trên môi của người đàn ông.
Anh đưa tay ra, vén mái tóc đang che khuất khuôn mặt cô ra sau tai.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô gái dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp rạng rỡ.
Anh nhìn cô, sau đó không kìm được mà hôn cô.
"Thưa cậu chủ"
Ngay khi đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh vừa chạm vào làn da trắng sứ của cô, âm thanh của quản gia lập tức vang lên: "Liễu Thanh Hùng đến rồi"
Người đàn ông nhẹ nhàng đứng dậy, bỏ chiếc bút trên tay Tô Hiểu Nhiên xuống, ôm cô đứng dậy: "Bảo ông ta đến thư phòng đợi tôi"
Nói xong, Mặc Hiển Sầm ôm Tô Hiểu Nhiên ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng ngủ.
Ánh đèn khiến cho bóng lưng của người đàn ông càng thêm phần cao lớn.
Nhìn dáng vẻ anh ôm Tô Hiểu Nhiên, quản gia lại thở dài một lần nữa.
Tô Hiểu Nhiên quả thực là một liều thuốc tốt.
Tô Hiểu Nhiên mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mơ, cô mơ thấy sau khi nhận được quà của bố Liễu Như Loan, cô bắt đầu tiêu tiền một cách điên cuồng.
Đầu tiên, cô đưa tiền cho bà nội và Mặc Hiển Sầm để trị khỏi bệnh, rồi lại đưa tiền cho chú và thím để mua nhà, còn giúp hai đứa nhà chú thím là Đại Bạch và Nhị Bạch được đi học ở trường tốt.
Còn cô thì mua rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi và rất nhiều đồ hữu dụng khác, vui vẻ khoe khoang sự giàu có của mình.
Sau đó, cô bị cảnh sát bắt đi.
Cảnh sát nói tiền của Liễu Thanh Hùng đều là tiền bất hợp pháp, cô tiêu rồi thì phải vào tù.
Vì vậy, Tô Hiểu Nhiên bị dọa cho tỉnh ngủ.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên mà cô làm chính là gọi điện cho Giang Đạt Dũng: "Công ty chúng ta không có công việc nào làm việc trái pháp luật đúng không?"
Giang Đạt Dũng ở đầu dây bên kia đang nửa tỉnh nửa mơ bị hỏi đến ngơ người: "Chắc là không có đâu." Tô Hiểu Nhiên lo lắng: "Chắc là không có hay là thật sự không có?" Nhưng chỉ có