Quản gia dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Mặc Hiển Sâm.
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới ý thức được phản ứng của mình có chút gay gắt.
Cô khẽ họ một tiếng, cẩn thận ngồi lại trên ghế, dùng đôi mắt to đen láy đáng thương nhìn về phía anh: "Ông xã, chúng ta đi ngăn đàn anh lại được không?"
"Đàn anh Dịch là một trong số ít người có thành tích tốt trong trường bọn em, anh ấy từ trên núi đến đây cũng không dễ dàng gì, nếu như phải quay lại, sẽ bị những người khác chế nhạo"
"Hơn nữa, anh ấy thực sự có thể trở thành một bác sĩ giỏi, không thể để cho anh ấy về thị trấn nhỏ đó được"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, ý cười vụt qua đáy mắt của Mặc Hiên Sâm.
Nhưng anh vẫn lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Em muốn ngăn anh ta lại, chính là vì chút chuyện này?” "Tất nhiên"
Tô Hiếu Nhiên nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ông xã, anh phải tin em.
"
"Cho dù trước đây em đối với đàn anh có chút ngưỡng mộ, nhưng anh ấy cũng chỉ là đàn anh của em mà thôi, em tuyệt đối không thể để cá đời một nhân tài phải chìm trong bóng tối không nhìn thấy ánh sáng được.
"
Nụ cười trên môi Mặc Hiền Sâm ngày càng rõ: "Còn gì nữa?"
"Còn có.
"
Tô Hiểu Nhiên mím môi, mặt đỏ bừng: "Còn có, ông xã, em là vợ của anh.
"
"Anh đã nói điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là sự tin tưởng"
Khi nói đến điều này, trong lòng cô lại có chút chột dạ.
Bởi vì ngày hôm qua cô đã không tin tưởng anh, coi anh như một kẻ xấu.
Nhưng cô vẫn làm ra vẻ không biết xấu hổ làm nũng: "Em thật ngốc, em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng ông xã, anh có thể tin tưởng em"
"Em tuyệt đối, đối với anh ấy không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào khác.
"
Thái độ của cô lúc này vô cùng chân thành chỉ thiếu nước giơ tay lên thế nữa thôi.
Mặc Hiển Sầm bất lực day day mi tâm: "Đi thôi"
Tô Hiếu Nhiên ngẩn ra: "Đi đâu?"
Người đàn ông di chuyển xe lăn đi về phía thang máy: "Chậm một chút nữa, đàn anh Dịch của em thật sự sẽ về quê đấy"
Tô Hiểu Nhiên kích động nhảy dựng lên.
Cô gái nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay cầm xe lăn của Mặc Hiện Sâm: "Ông xã, để em đẩy anh.
"
"Ông xã là tốt nhất.
"
Mặc Hiển Sâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại thay đổi tính cố chấp vì một cô nhóc như vậy.
Kể từ khi chị gái mười ba tuổi bị chôn vùi trong biển lửa, anh đã thề rằng sẽ không nhận từ mà nương tay với bất cứ ai.
Dịch Quốc Thiên có suy nghĩ khác với Tô Hiểu Nhiên, không phải chỉ một hai lần.
Nếu như tính tình của anh vẫn giống như trước đây, Dịch Quốc Thiên đã sớm bị chặt chân chặt tay từ lâu rồi.
Khi Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiền Sâm đến nhà ga, Dịch Quốc Thiên cũng không có cách nào để bảo vệ cho mình đi qua trạm soát vé.
Anh ấy ngồi trên ghế trong lòng vô cùng sốt ruột: "Rốt cuộc các người muốn như thế nào?"
Không cho anh ấy làm việc ở trung tâm thành phố, ngay cả làm việc ở một phòng khám nhỏ cũng không được.
Sau khi bị Tân Kiểm Trung đuổi việc, Dịch Quốc Thiên đã đi tìm các nơi khác để xin vào làm, đều không có bất cứ ngoại lệ nào với Dịch Quốc Thiên.
Một người bị bệnh viện trung tâm đuổi việc vì lý do quan hệ cá nhân, bọn họ sẽ không nhận.
Thậm chí, một số chủ phòng khám còn trực tiếp nói cho anh ấy biết, bên phía nhà họ Mặc đã đánh tiếng, không được phép nhận anh ấy.
Dịch Quốc Thiên ở thành phố Lưu Sa này vấp phải không ít trắc trở, thực sự trong lòng cũng đã nguội lạnh, thu dọn hành lý để về quế.
Không thể trêu vào, chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Kết quả là Mặc Hiên Sâm thực sự đã phải người đến ngăn cản, không muốn để cho anh ấy đi.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Lúc này đối phương trưng ra vẻ mặt người sống chi tiến lại gần đưa kẹo cao su của anh ấy: "Chờ người" Nhận lấy kẹo cao su,