Tô Hiểu Nhiên còn chưa kịp giải thích thế nào thì đôi môi mỏng của Mặc Hiên Sâm đã hôn cô.
Anh siết chặt hay tay cô, ôm chặt cô vào lòng rồi mặc ý mà hôn cô.
Hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào, Tô Hiểu Nhiên có chút choáng váng.
Cô cảm thấy linh hồn của mình sẽ bị nụ hôn của anh hút đi mất.
Người đàn ông buông cô ra, mỉm cười xấu xa: “Mợ Mặc, như thể có hài lòng không?"
Trái tim Tô Hiểu Nhiên như xoắn chặt lại với nhau, nhốn nháo cả lên.
Cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng lại bị anh hung hăng giữ chặt lại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, rất nguy hiểm.
Tô Hiểu Nhiên tiếp tục giãy dụa, Mặc Hiên Sâm tiếp tục giữ lấy cô.
Cuối cùng Tô Hiểu Nhiên không còn sức lực.
Cô bĩu môi: “Sao anh lại khỏe vậy chứ..."
Trước khi kết hôn, ông cụ Mặc đã căn dặn rất kỹ, nói Mặc Hiên Sâm cơ thể suy yếu nhiều bệnh, ông ta muốn cô chăm sóc thật tốt cho anh.
Tô Hiểu Nhiên cũng nghĩ rằng Mặc Hiên Sâm là bệnh nhân giống như bà của cô ấy.
Nhưng bây giờ, cô cụp mắt xuống, nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên vòng eo mảnh mai của mình.
Cô khoe khoang mình khỏe mạnh, nhưng căn bản không đầu lại một bệnh nhân" giống như anh! Tô Hiểu Nhiên bĩu môi làm ra vẻ bất mãn, giống như một trái đào mật.
Mặc Hiên Sâm mỉm cười, anh đổi cho cô một tư thế thoải mái rồi để cô ngồi trên đùi anh: “Tôi chỉ là không nhìn thấy mà thôi, những chỗ khác, thì đều rất khỏe mạnh."
Vừa nói, anh vừa mỉm cười xấu xa ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm từ tính kích thích màng nhĩ của cô: “Bên dưới cũng rất khỏe mạnh, bây giờ không biết mì Mặc có muốn thử không?"
Tim Tô Hiểu Nhiên bỗng nhiên nhảy loạn cả lên.
Cô nóng bừng cả mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không! Em không muốn!" Mặc Hiện Sâm trở nên thích thú, cúi đầu ngậm lấy vành tại của cô: “Không cần à?"
"Không phải mợ Mặc nói là...!nhất định phải sinh con cho tôi sao?"
"Em em...!em nhất định sẽ sinh con cho anh, nhưng bây giờ...!bây giờ không được!" Tô Hiểu Nhiên sợ đến mức lời nói chẳng được mạch lạc chút nào! Cô không thể hiểu nổi tính khí của Mặc Hiên Sâm, cô thực sự sợ anh...!sợ rằng anh sẽ ở trong xe...!"Dù sao thì...!thì cũng không được!" Anh không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đó, ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm và độc đoán.
Tô Hiểu Nhiên bị ánh mắt của anh làm cho giật mình.
Bộ dạng này của anh, dường như lúc nào cũng có thể...!Cô giật mình sợ hãi giống như một con thỏ con, nước mắt rưng rưng nhìn anh: “Không được." Mặc Hiên Sâm khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Thật sự không muốn à?" "Ừm..."
Tô Hiểu Nhiên cất giọng run run như khóc: “Anh là chồng của em, anh muốn làm gì em cũng được."
"Nhưng...!hic hic, đừng làm ở trên xe mà!" "Còn có tài xế...!xấu hổ lắm..." Tận trong xương cốt, Tô Hiểu Nhiên vẫn là người phụ nữ truyền thống cổ hủ.
Cô không thể chấp nhận mấy chuyện cuồng dã như thế...!
Mặc Hiên Sâm khẽ mỉm cười: “Tôi có thể bảo tài xế xuống xe."
"Như vậy cũng...!cũng không được..."
"Rất nhiều tin tức về vụ quan hệ trên xe..."
Cô nói một cách cẩn thận, cố gắng tìm hiểu cảm xúc của anh: “Chúng ta có thể ở trên giường trong phòng ngủ ở nhà.."
"Hoặc nếu anh không thích trên giường...!dưới đất cũng không sao..."
Người đàn ông bị cô làm cho bật cười: “Không phải mợ Mặc đang nghi ngờ chuyện đó của tôi có vấn đề đó chứ?"
"Không có không có!"
Tô Hiểu Nhiên vội vã gật đầu: “Là em lấy nhầm, số thuốc đó không phải là cho anh." Không phải cho anh? Mặc Hiên Sâm vẫn duy trì nở nụ cười trên môi: “Vậy thuốc này của mợ Mặc...!là muốn cho ai?" Tô Hiểu Nhiên: "..." Lời giải thích như thế này dường như càng nói càng không rõ ràng...!
Trong lòng sốt ruột, cô chỉ đành tùy ý nói đại: “Là bạn thân Đường Nhất Vi của em, bạn trai của cô ấy ở trên giường kiểu nào cũng không được, cho nên cô ấy đến bệnh viện mua thuốc, tình cờ cầm lẫn của em".
Đường Nhất Vi dám lừa đồng đội, thì cô sẽ đổ oan cho cô ấy! Bộ dạng nói vớ nói vẩn của cô làm nét mặt thanh tú của Mặc Hiên Sâm mang một chút ý cười.
Cảm nhận được tâm trạng của anh dần dịu đi, Tô Hiểu Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh: “Thật sự là lấy nhầm mà, sao em có thể nghi ngờ ông xã mình có vấn đề được chứ!
Giọng nói ngọt ngào béo ngậy như rót đầy mật.
Lúc này, xe dừng lại.
Mặc Hiên Sâm điềm nhiên nói: "Em có nửa tiếng nữa để đi vào thay quần áo"
Giọng của anh vẫn trầm thấp, nhưng Tô Hiểu Nhiên có thể nghe thấy được, trong giọng nói của anh còn mang theo mấy phần vui mừng!
Có vẻ như anh không còn tức giận nữa!
Cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh.
Vừa đi một bước, cô lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn anh: “Anh không xuống xe à?"
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Mợ Mặc hỏi tôi có xuống xe không