Mặc Hiên Sâm ho nhẹ một tiếng: “Ông Chu, lái xe.”
Không ai biết, đôi mắt vốn được bao phủ bởi lớp lụa đen của anh, lúc này đang nhắm chặt lại.
Anh không dám nhìn đôi mắt đơn thuần nghiêm túc của Tô Hiểu Nhiên.
Đôi mắt cô quá trong trẻo, ánh mắt cô quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến anh không nhẫn tâm lừa cô, không nhẫn tâm giấu cô.
Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo giữ đúng chừng mực, lúc này lại không dám nhìn Tô Hiểu Nhiên.
Khi không chắc chắn, anh không thể nói tất cả mọi việc anh làm cho Tô Hiểu Nhiên được.
Tốt nhất cô nên không biết gì cả, tốt nhất không rõ gì cả.
An phận làm vợ của Mặc Hiên Sâm, như thế là an toàn nhát.
Cô quá đơn thuần, không biết hiểm ác của thế gian, anh sợ cô không giấu được bí mật.
Mà kết quả của việc không thể che giấu được bí mật.
Anh không dám tưởng tượng.
Tất nhiên Tô Hiểu Nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp của Mặc Hiên Sâm.
Cô vẫn cười híp mắt nhìn anh: “Ông xã, nói lời phải giữ lời đấy.”
“Đợi mắt anh khỏi rồi, nhất định phải đi học với em đáy.”
Mặc Hiên Sâm hồi thần, cười nhẹ một tiếng: “Được.”
“Chúng ta móc nghéo.”
Cô gái nhỏ giơ ngón út tay phải ra móc vào ngón út của người đàn ông: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
Tưng “Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
¬Đ]U(s4e) 7.
Ông Chu ngồi ở ghế lái vừa lái xe vừa nghe cuộc đối thoại như trẻ con của hai người ngồi phía sau, bất lực bật cười.
Chẳng máy chốc xe đã dừng lại.
Tô Hiểu Nhiên vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Ý, không phải chúng ta về nhà sao? Sao lại đến trường vậy?”
“Mười rưỡi em có tiết.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng, ấn nút báo giờ trên điện thoại.
Một giọng nữ máy móc truyền ra từ điện thoại: “Bây giờ là mười giờ mươi phút sáng.”
Tô Hiểu Nhiên vỗ trán.
Sáng nay có tiết, vừa rồi vì đến công ty cô đã trốn một tiết rồi.
Còn không xuống xe thì tiết thứ hai này cũng sẽ muộn mắt.
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp cầm cặp sách trong tay Mặc Hiên Sâm, sau khi nói một tiếng cảm ơn thì vội vàng xuống xe, chạy như điên vào trong trường học.
Nhìn bóng lưng cô, Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi.
Cô nhóc này, luôn có thể chữa lành vết thương lòng của anh khi anh cần nhát.
Cô giống như một liều thuốc, lại giống như mặt trời nhỏ, luôn sưởi ấm cho anh lúc anh cần.
Người đàn ông đổi một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế da: “Ông Chụ, liên hệ với Tần Kiến Trung, cho cậu ta cơ hội có quyền lợi tiếp xúc với các bác sĩ khoa mắt ở nước ngoài.”
Ông Chu giật mình: “Thưa cậu, cậu có ý gì?”
“Tần Kiến Trung làm bác sĩ riêng của tôi mười ba năm rồi, không thể làm gì được với triệu chứng của tôi, nếu mắt tôi muốn khỏi nhanh một chút, nhất định không thể hi vọng vào cậu ta.”
Nói xong, anh thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có thể mời các chuyên gia nước ngoài đến diễn một vở kịch thôi.”
Cả người ông Chu khựng lại: “Thưa cậu, cậu là muốn…”
Người đàn ông giơ bàn tay to rõ đốt ngón tay, xé bỏ dải lụa đen vẫn luôn bịt trên mắt, lộ ra đôi mắt sắc lạnh kiêu ngạo: “Thứ này đeo quá lâu rồi, cũng đến lúc vứt đi rồi.”
Trong mắt ông Chu hiện lên tia vui mừng: “Được.
Tôi lập tức liên lạc với bác sĩ Tần.”
c{Ùp m Mặc Hiên Sâm nhắm mắt dựa vào ghế da.
Thật ra, anh cũng không muốn để người khác biết chuyện mắt anh quá sớm.
Dù sao, một người mù ở trong mắt người khác, là vô hại, không có sức tranh giành.
Nhưng mắt tên mù này chữa khỏi, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía anh.
Nhưng bên tai vang lên giọng nói trong trẻo như suối của cô gái nhỏ: “Sau này anh phải lên lớp, đi tự học, còn phải ăn cơm ở căn tin với em.”
“Em đi chiếm chỗ, anh đi gọi hai phần cơm.”
“Em còn muốn anh cùng em uống chung một cốc trà sữa hai ống hút.”
“Còn muốn anh đút thức ăn cho em ở trước mặt mọi người nữa.”
Mặc Hiên Sâm xoa mi tâm, cười thấp.
Làm sao đây, sức hấp dẫn của việc tú ân ái quá lớn rồi?
Khi Tô Hiểu Nhiên xông vào phòng học, còn có hai phút nữa là vào giờ học.
Đường Nhất Vi vừa đưa khăn ướt cho cô, vừa khinh bỉ nhìn gương mặt nhỏ đầy mồ hôi của cô: