Tô Hiểu Nhiên mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ cô đưa Mặc Hiên Sâm đến một ngồi nhà cổ trong thôn, một ông già với bộ râu bạc trắng đưa cho Mặc Hiên Sâm một viên thuốc thần kỳ, sau khi Mặc Hiên Sâm uống xong thì mắt khỏi luôn.
Trong mơ, Mặc Hiên Sâm đã chữa khỏi mắt ôm cô khen cô xinh đẹp, hôn lên mặt cô.
Trong lòng cô vừa xấu hỗ vừa ngọt ngào: “Ông xã, đừng hôn nữ..”
“Được rồi, không hôn nữa.”
Giọng nói trầm thắp mang theo ý cười của người đàn ông vang lên từ khoảng cách rất xa.
Tô Hiểu Nhiên đột nhiên mở mắt.
Trước mắt, là đôi mắt mang theo ý cười của Mặc Hiên Sâm.
Cô ngắn ra, hóa ra là mơ sao?
Hại cô vui vẻ vô ích.
Mặc Hiên Sâm giơ bàn tay to phân rõ khớp ngón tay nâng cầm cô lên: “Bà Mặc mơ thấy cái gì không nên mơ sao?”
Nghĩ đến chuyện trong giác mơ, mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ ửng.
“Không… không có.”
“Không có?”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cầm bút ghi âm đặt trên bàn, ấn nút phát.
“Không, không muốn nữa.”
“Ông xã, đừng hôn nữa.”
“Ha ha, nhiều nước bọt quá, đừng hôn nữa.”
“Không, em không ghét bỏ nước bọt của anh, nhưng đừng hôn nữa… em không thở nổi.”
Giọng nói mang theo ý cười của cô gái vang khắp phòng.
Mặt Tô Hiểu Nhiên giống như bị lửa thiêu vậy, nóng không bình thường.
Cô dùng khăn bao lấy mình: “Đây không phải là em nói.”
“Không phải em.”
Quá xấu hỗ rồi.
Sao cô có thể nói lời trong giấc mơ ra chứ?
Hu hu hu.
Cô sẽ bị cười nhạo chết mắt.
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ, giơ tay dịu dàng kéo chăn ra, đè cô xuống dưới: “Bà Mặc, tôi muốn phổ cập cho em một chút, một người đàn ông bình thường, vào sáng sớm, nghe thấy vợ mình phát ra âm thanh như Vậy…
“Sẽ không nhịn được.”
Đầu óc Tô Hiểu Nhiên chết máy một giây: “Không nhịn được cái gì?”
Ngay sau đó, đôi môi nóng rực của người đàn ông hôn lên môi cô: “Em sẽ biết nhanh thôi.”
“Ưm.”
Tô Hiểu Nhiên bị Mặc Hiên Sâm dày vò đền trưa mới có cơ hội xuống giường.
Toàn thân đau nhức, không có sức lực, không muốn bước đi.
Nhưng bụng lại đói.
Cô nâng mắt, liếc trắng mắt người đàn ông nào đó một mặt no đủ nằm trên giường nghe tin tức: “Anh có đói không?”
Người đàn ông nhàn nhạt nhướng mày: “Có một chút.”
Chỉ có một chút?
Tô Hiểu Nhiên liếc trắng mắt, cô chỉ ở bên dưới mà toàn thân vô lực đói đến mức ngực dán vào lưng, anh vậy mà chỉ đói một chút thôi sao?
Quái vật.
Hit sâu một hơi, cô mặc đồ ngủ, lê đôi chân đau nhức đang muốn xuống giường, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Muốn ăn cái gì thì có thể bảo thím Lý đưa lên.”
Mặc Hiên Sâm nhíu mày, đổi một tư thế thoải mái tựa vào đầu giường: “Em là chủ nhân của biệt thự này, không cần chuyện gì cũng phải tự thân vận động.”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không không, không cần đâu.”
Để thím Lý mang cơm lên, bà ấy nhát định sẽ biết xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa thím Lý đã lớn tuổi rồi rất xáu hỗ.
Vi vậy, Tô Hiểu Nhiên quyết định xuống giường, vừa định khoe sức, nhưng hai chân đau nhức suýt chút nữa không đứng vững.
May mà cô đỡ vào thành giường.
“Nghe âm thanh là không đứng vững đúng không?”
Mặc Hiên Sâm bắt lực cười: “Thay vì để quản gia và tất cả người làm đều nhìn thấy dáng vẻ đi như cua bò của em, còn không bằng để thím Lý lên đây, ít ra chỉ có một mình thím Lý biết.”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh nói rất có lý.
“Được thôi.”
Cô ảo não đáp một tiếng trở về giường.
Mặc Hiên Sâm cầm điện thoại bắm một dãy số nhanh, sau đó ném điện thoại cho cô: “Muốn ăn cái gì, tự mình nói với thím Lý đi.”
Mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ thành quả táo rồi.
“Cô chủ, cô có gì phân phó sao?”
Dù sao thím Lý cũng là người làm lâu năm, Mặc Hiên Sâm gọi điện thoại qua, bà ấy đã biết là có ý gì.
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cháu muốn ăn mì.”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn Mặc Hiên Sâm một cái: “Vâng, ba phần mì đi.”
Thím Lý ở dưới lầu ngắn ra, ba phần?
“Cô chủ, tôi biết rõ lượng thức ăn của cậu chủ, cậu ấy chỉ ăn một, sẽ không cần ăn hai phần mì đâu.”
Tay cầm điện thoại của Tô Hiểu Nhiên hơi khựng lại, đỏ