Bị thương nhất định phải bôi thuốc, bất kể là vết phỏng Phương Y Trì bị tên khách lần trước châm lên, hay là địa phương bị sử dụng quá độ nào đó kia.
Hạ Tác Chu nói xong, phát hiện lỗ tai Phương Y Trì từ từ đỏ lên, nhất thời vui vẻ: "Xấu hổ?" Nói xong, không cho cậu cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đem người đè trên giường, nhìn vết sẹo đã nhạt đến không thể nhạt thêm nữa.
Lớp vảy rớt đi, vẫn còn lại dấu vết hồng hồng, Hạ Tác Chu vừa thấy liền chau mày: "Đồ con ruồi, người của ông đây mà cũng dám nhớ thương."
Phương Y Trì chỉ lo hoảng hốt, cho là Lục gia còn muốn tới một lần, tay chân run rẩy không ngừng, miệng lóng nga lóng ngóng kêu lên: "Về nhà, tôi phải về nhà!"
"Được, về nhà." Hạ Tác Chu xem xong thứ cần xem, lòng có tính toán, thuận miệng đáp ứng: "Chờ lát nữa tôi đưa em về."
Phương Y Trì còn náo loạn thêm một giây, rồi chợt phản ứng kịp: "Ngài để tôi về nhà sao?"
"Ừ." Lục gia buông chăn xuống, vỗ vỗ mông cậu hai phát, "Nghỉ ngơi đi, tôi lấy thuốc cho em."
Phương Y Trì chả hiểu thái độ của Hạ Tác Chu là cái kiểu gì, ngu người một lúc lâu, sau đó rúc trở vào trong chăn, trơ mắt nhìn Lục gia bước ra sau tấm bình phong, tiếp đó nghe thấy tiếng tủ khép mở vang lên.
Cậu hít hít mũi, cuối cùng nhịn không được cám dỗ của cháo gà, đứng dậy cầm chiếc bát trên tủ đầu giường ôm trong tay.
Lạch cạch một tiếng, ánh đèn bất chợt phủ sáng màn đêm đen.
Hạ Lục gia hiện lên sau tấm bình phong, Phương Y Trì nhìn cái bóng nhỏ dài đung đưa trên mặt đất, chậm rãi húp canh, chẳng biết tại sao an tâm hơn chút.
"Nhất định phải trở về hôm nay sao?" Đại khái là còn chưa tìm được thứ mình muốn, Hạ Tác Chu vừa mò mẫm vừa cách tấm bình phong trò chuyện với cậu.
"Ừ." Phương Y Trì dè dặt cắn miếng gà hầm mềm mại, chỉ lo ham ăn quá cắn cả vào lưỡi, "Phải trở về."
Cậu trả lời xong, đáy lòng dâng lên chút thấp thỏm, rất sợ Lục gia không thả người------ thật sự là bị lời A Thanh nói lúc trước dọa chết khiếp.
Nam nhân có nhiều thêm một bộ phận như cậu tuy rất ít, nhưng không phải chưa từng có, tình huống cưới nam thê đã sớm xuất hiện ở Bắc Bình, nếu không thì tiệm cơm Bình An cũng chẳng có khả năng đắt khách đến vậy, người có tiền đều đến tìm vui đầy ra kia!
Nhưng những kẻ như thế, từ đầu đến cuối đều không thể đường đường chính chính xuất đầu lộ diện.
Nói đến lại đáng cười, có thể nối dõi tông đường ngược lại trở thành khuyết điểm đáng lên án, kẻ cưới nam thê, đồng thời có thêm tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường.
Thói đời như vậy, Phương Y Trì không ưa cũng chẳng có cách nào, nhưng cậu không muốn trở thành một thứ đồ chơi, bị giam ở nơi không ai biết tới, bị hành hạ tra tấn đến chết.
Cho dù hôm nay, Lục gia vẫn ẩn giấu tâm cơ hoàn mỹ, nhưng nói không chừng đến cuối cùng vẫn muốn mạng của cậu.
Hơn nữa, coi như Lục gia không muốn, nhưng nếu những kẻ khác trong nhà họ Hạ biết sự tồn tại này, cũng nhất định sẽ nghĩ đủ cách đòi mạng cậu.
Đây chính là Hạ gia, Hạ gia có gia phong nghiêm khắc đến mức toàn bộ người Bắc Bình đều phải kính nể.
"Được." Hạ Lục gia rốt cuộc tìm được thuốc cao mình muốn, mở nắp ngửi một cái, sợ vị quá hắc, kích thích địa phương nhạy cảm phía dưới của Phương Y Trì, "Lát nữa đừng mặc lại bộ em vừa mặc, ban đêm gió lớn."
"Nhưng tôi không còn bộ nào khác."
"Có." Lục gia trở lại, thấy cậu đã uống hết bát canh, khẽ cười nói: "Lấy thêm cho em nhé?"
"Không cần." Phương Y Trì không dám uống nhiều.
"Cho em uống, em cứ uống." Hạ Tác Chu cầm lọ thuốc nhét vào tay Phương Y Trì, bưng bát ra ngoài: "Rõ ràng đói bụng, còn tự làm khó dễ mình làm gì chứ?"
Cậu không nghĩ tới Lục gia lại nhìn thấu vẻ mất tự nhiên của mình, có chút kinh ngạc đỡ mép giường, hảo cảm vừa mới lẻ tẻ sinh ra, chỉ thấy Hạ Tác Chu bước trở về, mở lọ thuốc ra, "Không phải vừa bảo em vạch mông ra sao?"
Hay thật, điểm hảo cảm kia lại nhảy về không luôn rồi.
Thoa thuốc