Đèn đóm rực rỡ, hắt xuống khuôn mặt Phương Y Trì phản chiếu ra một vòng lông xù lấp lánh.
Hạ Tác Chu đánh đôi ba cái, lại than thở thu tay, bưng mặt cậu lên. Hàng mi mềm mại chớp chớp, cong vút tựa như cánh chim.
Trên đôi cánh còn đọng lại giọt nước ướt át.
"Đau?"
Cậu lắc đầu: "Không đau."
Phương Y Trì không cảm thấy đau, Hạ Tác Chu an tâm, buông tay để cậu nằm cạnh mình. Phương Y Trì vất vả từ đùi Lục gia trèo xuống chui vào chăn, cậu muốn mặc áo ngủ, bởi vì cả người trần truồng cứ cảm thấy không ổn lắm, nhưng muốn đến chỗ tủ quần áo, lại phải bò qua người Hạ Tác Chu. Cậu không biết Lục gia có làm trò xấu hay không, nên bèn dứt khoát rúc người vào chăn.
Nhưng mà chăn bên góc giường có chút lạnh, Phương Y Trì hé mắt, lặng lẽ quan sát Lục gia ngồi đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc nãy có phải dùng lực hơi quá không?
Bình thường cậu không tự sờ qua, căn bản không biết khống chế lực độ, lại còn vô cùng khẩn trương, Lục gia khẳng định rất đau.
Trong lòng Phương Y Trì dâng lên một tia áy náy khó chịu. Cậu nhéo chăn, ngón tay lướt qua hình phượng hoàng vàng kim, rồi chạm đến hình uyên ương xanh lục, cuối cùng rơi trên mu bàn tay Hạ Lục gia đặt trên gối, hời hợt lướt qua.
Hạ Tác Chu nhắm mắt, túm tay cậu lại, "Sao thế?"
"Lục gia..." Phương Y Trì nháy mắt mấy cái, châm chước hỏi: "Ngài... ngài có phải không thoải mái không?"
"Hửm?"
Cậu sột soạt mò đến bên cạnh Hạ Tác Chu, dùng bàn chân lạnh như băng cọ cọ bắp chân Lục gia: "Đau sao?"
"Hửm?" Hạ Tác Chu đánh xong, cũng quên luôn chuyện đó, căn bản không nghĩ tới Tiểu Phượng hoàng còn đang băn khoăn việc vừa rồi, "Tôi đau cái gì?"
Phương Y Trì cuống quýt, cậu nhớ ngày xưa quản lý tiệm cơm dặn dò bọn cậu.
"Kẻ tới đây đều là gia! Đừng cảm thấy các người cũng là đàn ông liền có thể tùy tiện đoán bậy!"
"Dù có là cô nương nổi danh nhất Bát đại hồ đồng trước kia, người ta cũng đều phải dùng chiêu trò dụ dỗ khách nhân mà thôi!"
"Hơn nữa, gia tới chỗ này dù lòng không thoải mái, cũng sẽ không chủ động nói với các cậu, các cậu làm nghề phục vụ chẳng lẽ còn phải đợi người ta mở miệng trước?"
"Khôn khéo lên chút cho tôi! Các cậu cũng là đàn ông, càng nên hiểu tâm tư khách nhân, đừng có một ngày không nhận được tiền típ, liền chạy tới đây khóc lóc kể lể. Tôi nói cho các cậu nghe, muốn lấy tiền từ chỗ tôi? Không có cửa đâu!"
Quản lý giúp Phương Y Trì hiểu rằng, Lục gia chính là ông lớn như vậy, bị bóp đau cũng sẽ không thừa nhận, chỉ biết yên lặng chịu đựng.
"Lục gia, đau cứ bảo em gọi bác sĩ giúp ngài." Phương Y Trì càng nghĩ càng thấy chuyện thực sự là như vậy, cậu cũng có thứ kia, tự nhiên biết nơi đó bị thương đau đớn thế nào, cho nên vội vã bò dậy, khoác tấm chăn đỏ rực trèo vào lòng Hạ Tác Chu: "Không được chậm trễ."
Hạ Tác Chu mở mắt, thấy Phương Y Trì sắc mặt ửng hồng, ánh mắt còn không ngừng lén lút nhìn phía dưới chăn, rốt cuộc minh bạch, nhóc này là coi hắn thật sự bị bóp hỏng trứng, nhất thời tức đến da dầu tê dại, "Phương Y Trì, em cố ý đùa giỡn tôi phải không?"
"Thời điểm tôi muốn cùng em thân thiết, em sợ đến rớt nước mắt." Lục gia gí cậu sát ngực mình, cách quần lót hồng cánh sen nghiến răng nghiến lợi xoa nắn hai quả mông mềm mại căng đầy, "Tôi cho em một con đường sống, em lại tự muốn đụng vào, còn nói tôi không được."
"Chồng em sao có thể không được?"
Phương Y Trì bị bóp nằm trong ngực Hạ Tác Chu hừ hừ, "Em... em không nói ngài không được mà."
"Em con mẹ nó bảo tôi đau, không phải là nói tôi không được sao?"
"Không phải." Phương Y Trì gấp chết, "Bị bệnh thì phải khám bác sĩ, sao ngài lại như vậy chứ?"
Hạ Tác Chu nghẹn họng, bị Tiểu Phượng hoàng chọc tức đến hồi lâu không nói nên câu.
Phương Y Trì thấy Lục gia không nói lời nào, tưởng rằng mình đoán được chân tướng rồi, bắt đầu suy nghĩ quá trình mời bác sĩ tới xem, nếu nghiêm trọng, có lẽ phải trực tiếp đến bệnh viện Hiệp Hòa một