Mới nhìn trộm một cái, Phương Y Trì hoảng hốt quay đầu, tựa như đứa con nít làm sai chuyện gì sợ bị bắt quả tang mà mặt đỏ tới mang tai. Cậu cưỡng ép mình không nhìn Lục gia nữa, mà định thần dùng cọ thoa phấn, nhưng thuốc màu còn chưa chạm được tới mặt, cậu đã nghe phảng phất một hương hoa dễ ngửi.
Hoàn toàn khác biệt với loại thuốc màu cậu tự pha, đồ Hạ Lục gia chuẩn bị, là chiết từ cây bóng nước nghiền nát mà thành.
Trước kia quản lý tiệm cơm muốn cho người phục vụ thử làm một chút, kêu người mang dăm ba nguyên liệu các loại về, nhưng đại đa số khách nhân đều không hứng thú, thành ra sau đó cũng chỉ làm chơi.
Phương Y Trì từng lén hái mấy đóa hoa trong số các nguyên liệu mang về nhà, Phương Y Tĩnh rất thích chơi.
Nghĩ đến Phương Y Tĩnh, ánh sáng dưới đáy mắt cậu dần dần tắt lịm, bàn tay nắm bút run lên bần bật, nhỏ xuống một giọt mực đỏ tựa như máu.
Tiếng kim loại phía sau vang lên thanh thúy, Hạ Tác Chu đang cài thắt lưng.
Phương Y Trì lấy lại tinh thần, vén mí mắt, tiến sát mặt gương, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào vẽ đường câu đuôi mắt.
Hạ Tác Chu đúng dịp ngoảnh đầu.
Phương Y Trì nghiêng người, cái eo thon hoàn mỹ lộ ra bên ngoài lớp vải vóc. Cậu có thể trụ vững ở tiệm cơm lâu như vậy, gương mặt tất nhiên không cần phải nói, nhưng dáng vẻ còn tuyệt phẩm hơn nữa, nhất là khi mặc vào bộ sườn xám vốn không thích hợp với đàn ông, nhưng kể cả khi khoác lên người bất kì bộ trang phục nào đều không có cách che giấu hào quang trên người cậu.
Ngọt mà không ngấy, quyến rũ mà không lẳng lơ.
Khó trách quản lý khi nghe được cậu muốn gả cho Hạ Tác Chu sẽ đau lòng đến vậy, khó trách Vương Phù Sinh tim hùm gan báo là thế, thế mà lại động tâm với cậu.
Đó là loại khí chất xen giữa thiếu niên và thanh niên, người bình thường thật sự không có cách nào kháng cự nổi sức cám dỗ mãnh liệt ấy.
Nhất là sau khi bị Lục gia ngủ qua, sức câu người dường như còn thêm phần toàn diện, giữa ban ngày ban mặt, Hạ Tác Chu vẫn cảm thấy cặp mông Tiểu Phượng hoàng được thân váy ôm trọn hừng hực lửa cháy, rừng rực thiêu đốt ánh mắt người nhìn.
Lục gia bỗng sinh lòng hối hận vì đã ngầm cho phép Phương Y Trì mặc sườn xám.
Phương Y Trì mặc sườn xám thật sự quá đẹp, quá diễm lệ, nét đơn thuần trong dĩ vãng nhạt đi mấy phần, thay vào đó lại nặn ra chút phong tình ướt át.
Lòng bàn tay Hạ Tác Chu đổ mồ hôi, hắn bước từng bước tới sau lưng Phương Y Trì, nhìn cậu vẽ mi.
Tiểu Phượng hoàng không rõ sợi tơ tình trong lòng Lục gia đang rung động kịch liệt, vẫn ảo não than thở: "Mấy ngày không vẽ, cảm giác không thuận tay cho lắm."
Trước đây cậu giúp A Thanh điểm nốt ruồi, một lần liền xong, hôm nay vẽ đuôi móc cho mình, lại lệch hết lần này đến lần khác.
"Tôi giúp em nhé?"
Phương Y Trì vừa nghe liền bật cười, bả vai rung rung, tay nắm bút thế mà lại vững chãi nhanh chóng vẩy một nét phía đuôi mắt, thoáng chốc, cả người đều tươi sáng hẳn lên, tựa như hoa xuân nở rộ, chân mày khóe mắt đều thấm đẫm sắc xuân.
"Ngài thôi đi nha," Phương Y Trì rất hài lòng với đường kẻ này, gác bút lại, "Đừng có đùa em vậy chứ."
Hạ Tác Chu ôm eo cậu, gặm lấy cái rái tai mong mỏng, đầu lưỡi mấp máy bên lỗ tai than thở: "Không đùa mà, tôi là chồng em, thích vẽ thế nào thì được vẽ thế chứ."
Phương Y Trì chống hai tay, khom người nằm ngoài trên bàn trang điểm, nhìn qua gương chỉ thấy nửa khuôn mặt khó lường của Hạ Tác Chu. Cậu yên lặng chốc lát, rồi bỗng nhẹ nhàng gắt lên: "Ngồi một bên đợi coi."
Thoạt nghe giống lời trách mắng, thực tế rõ ràng lại tỏ ra yếu thế vạn phần.
"Được rồi, không nghịch em nữa." Hạ Tác Chu nháo đủ rồi, tới bên tủ đồ tiện tay lật lật đôi ba cái, "Bên ngoài sườn xám mặc cái gì?"
Phương Y Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, giơ ngón tay sai khiến Hạ Tác Chu lấy ra chiếc áo trấn thủ màu mực khảm ngọc trai.
Cậu rất ít khi ăn mặc hoa lệ đến vậy, có chút quẫn bách đứng trước nhà, thấp thỏm nâng váy, khiến cho vị trí xẻ tà bị nhích cao thêm một chút.
"Em buông xuống ngay cho tôi." Hạ Tác Chu lạnh mặt nhìn chằm chằm, hừ hừ không ngừng, "Lần này là lần cuối đấy nhé, giữa mùa đông mà em dám mặc sườn xám lần nữa, tôi liền chặt ngay cặp giò của em!"
Phương Y Trì cúi đầu kéo kéo vạt váy, cũng không buồn ngẩng đầu đáp: "Lục gia, sườn xám ngài làm cho em là đồ mặc mùa đông đó, chất vải dày thế này cơ mà."
"Chất vải dày thì em cũng không cần mặc quần luôn hả?!"
"Nào có ai mặc sườn xám còn mặc quần chứ?" Phương Y Trì căn bản không muốn buông vạt váy xuống.
Hạ Tác Chu hận đến mức chỉ muốn dứt khoát đem áo khoác của mình trùm lên người cậu, "Chà, ông đây cũng xài không ít tiền lên người em rồi đấy."
"Phương Y Trì, mình phải học lấy điều hay lẽ phải, nhớ chưa?" Lục gia ôm cả người cậu xách ra ngoài, vừa đi vừa hận sắt bất thành thép giảng giải, "Hôm qua tôi đã ngấm ngầm nghĩ đến, chỉ là đi quá vội, em mà thông minh một chút, cũng phải biết thừa dịp tôi không có đó, bảo chưởng quỹ Thụy Phúc Tường làm thêm mấy bộ quần áo dày dặn nữa cho mình chứ."
"Em phải đặt cái gì đây khi mà ngay cả tên vải vóc gấm nhung còn chẳng gọi ra được."
"Dày, đắt tiền, em cứ thế mà đặt chứ!" Hạ Tác Chu ôm cậu ra khỏi Bắc phòng, trên đường đi gặp Vạn Phúc, bèn kêu người cùng đi ra tiền viện, "Đừng có xuyên đống vải rách lắc lư mù hết cả mắt tôi."
Nào vải bông nào tơ lụa quý giá chỉ vì có thêm đường xẻ tà mà bỗng hóa thành tấm vải rách trong mắt Lục gia, Phương Y Trì đồng thuận không chút phản bác, cậu còn đang tập trung bước đi, một bên còn tự nhủ giờ mà mua quần áo nữa, ân huệ mình nợ Lục gia thật không biết trả đến kiếp nào, một bên vất vả đuổi theo bước chân Lục gia. Mỗi tội dù vạt váy có rộng hơn nữa, cũng ít nhiều hạn chế bước chân của cậu.
Hạ Tác Chu đi hai bước, dừng lại, đem Phương Y Trì ôm vào lòng một cái, "Nghe hiểu không đó?"
Cậu ấp a ấp úng: "Ò... ò"
"Nói lớn lên." Hạ Tác Chu khom người đi qua cổng vòm, dọc theo con đường cạnh sân, trực tiếp đi tới cổng trạch viện, lại lượn qua hòn đá phong thủy, tiến về hướng buồng Tây phía sau tiền đường.
Phương Y Trì rúc cổ run lên, bất đắc dĩ lớn tiếng lặp lại: "Ờ!"
"..." Hạ Tác Chu giận đến lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã thẳng vào bồn nước đã đóng băng bên cạnh.