Màn che trắng như tuyết chậm rãi rung rinh trong bóng đêm.
Trước kia khi ngủ Lục gia đều quăng chúng lên nóc giường, mấy ngày nay Phương Y Trì cảm lạnh, lại cứ luôn đòi chơi gia pháp, Lục gia bèn thả rèm xuống, phòng ngừa người làm bưng thuốc vào nhìn thấy những gì không nên thấy.
Tiểu Phượng hoàng vừa nhìn, trong lòng hiểu rõ, biết mình quá mức dính người, bèn nhắm mắt giả bộ mắt không thấy tâm không phiền, cứ theo lệ cũ chuyện ta ta làm.
Hôm nay Hạ Tác Chu nằm quay lưng về phía cậu, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt ra bóng lưng mơ hồ êm dịu, trong bóng đêm phá lệ ôn nhu.
Phương Y Trì đem mặt dán lên lưng Lục gia, ngón tay run rẩy tản bộ trên đường eo khỏe mạnh.
Hạ Tác Chu hết nhẫn lại nhịn, cảm thấy Tiểu Phượng hoàng quá mức khác thường, dường như đang hiểu nhầm cái gì, nhưng xét một lượt hết mấy ngày chung đụng gần đây, Lục gia thật sự chẳng tìm ra đầu mối nào, không thể làm gì khác hơn là nắm lấy ngón tay bé nhỏ của Phương Y Trì.
Cơn sốt của cậu chưa lui, nhiệt độ cơ thể có chút cao, ngón tay ẩm ướt hầm hập, ngọ nguậy trong lòng bàn tay Hạ Tác Chu.
Cậu còn chưa leo được vào lòng Hạ Tác Chu đâu!
Phương Y Trì cảm thấy tối nay lại không có cơ hội thân thiết rồi, ủy khuất dùng bàn chân cọ cọ lên bắp chân Hạ Tác Chu, "Tiên sinh."
"Em rốt cuộc muốn gì chứ?" Hạ Tác Chu trở mình, để cho Tiểu Phượng hoàng gối đầu lên tay mình.
Cổ họng Phương Y Trì ấp a ấp úng hồi lâu, đoạn trả lời một cách sâu xa: "Tiên sinh, nếu một người mắc bệnh nặng, không sống được mấy ngày, liệu ngài có nói sự thật với người ấy không?"
"Sự thật gì cơ?"
"Bệnh tình ấy."
Hạ Tác Chu nghe xong rơi vào sương mù, suy nghĩ đảo một vòng khắp những kẻ xung quanh mình, trừ Tiểu Phượng hoàng đang bị cảm lạnh ra, cũng chẳng thấy ai mắc bệnh nặng gì, lại đảo thêm một vòng những người bên cạnh Tiểu Phượng hoàng, ngược lại bỗng nhớ ra Phương Y Tĩnh.
Chẳng lẽ việc Phương Y Tĩnh chuyển từ bệnh viện Hiệp Hòa đến bệnh viện Lục quân đã dọa sợ Phương Y Trì sao?
Phương Y Trì tràn đầy mong ngóng chờ đợi câu trả lời nửa ngày, không được đáp lại, gấp đến độ vặn vẹo tứ tung trong lòng Lục gia.
Hạ Tác Chu bị cậu quấy cho da đầu tê dại, giơ tay oánh mông cậu một cái.
"Tiên sinh..." Phương Y Trì yên tĩnh lại, nằm trong ngực Hạ Tác Chu hừ hừ liên tục: "Ngài nói gì đi mà, nếu như bên cạnh có một người như vậy, mà người ta còn từng trải qua khổ sở muôn vàn, liệu ngài sẽ đang tâm nói với y bệnh tình sao?"
Tiểu Phượng hoàng nhích ra một chút, nũng nịu tự nhiên vô cùng, cậu nhổm dậy nâng một cái chân, gác ngang hông Hạ Tác Chu, cúi người hôn lên vòng râu mới nhú dưới cằm Lục gia, bị chọc cho run lên một cái, nhưng vẫn miệt mài chăm chú hôn qua tai hắn.
Động tác của cậu chẳng khác nào chim tước gặp người thân thương, sẽ chần chờ đem đầu nhích lại gần lòng bàn tay của chủ nhân, rồi dùng cái đầu xù lông âu yếu dây dưa.
Không ổn, lần trước Tiểu Phượng hoàng ban đầu còn cười tít mắt cuốn vịt quay, cuốn xong liền phun ngay hai chữ hưu phu.
Hạ Tác Chu cảnh giác trong nháy mắt, vốn muốn trả lời "Có thế nào thì nói thế ấy chứ, khổ đến mấy cũng phải chữa bệnh mà thôi.", lời đến khóe miệng, gắng gượng nuốt trở về, nghi hoặc trả lời: "Đương nhiên không đành lòng rồi."
"...Cuộc sống đã đau khổ như vậy rồi, còn nói điều này ra, chẳng phải chọc cho vết thương hở của người ta thêm một gậy, để người thêm tuyệt vọng hay sao?"
Phương Y Trì nghe vậy cười khổ không thôi, cậu đoán quả nhiên không sai, Hạ Lục gia biết cậu bị bạch hầu, không đành lòng nói ra chân tướng, đến bây giờ vẫn còn gạt cậu.
Chỉ tiếc Lục gia có giấu kỹ hơn nữa, cũng chẳng ngờ rằng cậu đã lấy được toa thuốc, sớm hiểu rõ bệnh tình rồi.
Phương Y Trì càng nghĩ càng xót xa, gối lên cánh tay Hạ Tác Chu mò qua định cởi áo ngủ của hắn.
Chỉ trách y phục trên người đối phương toàn là bút tích của Thụy Phúc Tường, thợ làm vô cùng hoàn mỹ, cậu kéo ra mồ hôi đầy đầu, vẫn không tháo được hết mấy viên nút cài trên áo.
Bóng đêm nặng trĩu, cái tay túm áo đau đau rát rát, cậu thở hổn hển, chán nản thu tay, phát hiện cái gì mình cũng không làm được.
Câu dẫn Lục gia thất bại, chủ động dính lên cũng không thành.
Cậu chỗ nào là phượng hoàng chứ? Cậu vẫn chỉ là chim sẻ ngơ ngác mà thôi, tung tăng nhảy nhót trên nhánh ngô đồng, lên cao chẳng nổi hai ngày, đã tự hiện nguyên hình.
Lúc nào cũng bị cự tuyệt, Phương Y Trì cũng mất hết hứng thú. Cậu lật người chui tít trong giường, ngoan ngoãn nằm ngửa, tâm tư đảo ngang đảo dọc, nếu Hạ Lục gia sống chết không chịu dùng gia pháp, cậu không thể làm gì khác hơn là ngẩn ngơ chuyện khác.
Nói khó nghe một chút, có thể trực tiếp tính chuyện 'hậu sự'.
Trước tiên Phương Y Trì nghĩ đến Phương Y Tĩnh.
Người em gái cùng mình nương tựa lẫn nhau đã lâu, nói sao cũng vẫn tồn tại cảm tình. Chỉ là cậu không đoán được Phương Y Tĩnh nghe tin mình ra đi sẽ cảm tưởng thế nào.
Liệu có nhớ lại đoạn đời cùng kề vai sát cánh, hay vẫn sẽ vì hôn sự giữa cậu và Lục gia, mà mỏi mòn chờ cậu chết đi?
Phương Y Trì thật sự không xác định được, dẫu sao từ cái ngày phát hiện Phương Y Tĩnh lôi hết đống kỳ bào cậu giấu thật sâu ra ngoài, hai anh em bọn họ đã chẳng còn đi chung đường nữa rồi.
Tiểu Phượng hoàng nhớ lại lời Hạ Lục gia từng nói----- cộng khổ thì dễ, đồng cam mới khó, cho nên sẽ không vì mình 'sắp chết' mà tha thứ cho Phương Y Tĩnh.
('khổ' là đắng, 'cam' là ngọt nha.)
Cậu lo sau khi mình chết, Phương Y Tĩnh sẽ cố gắng dây dưa với Hạ Tác Chu.
Nhớ tới Phương Y Tĩnh xong, lại nghĩ về A Thanh.
Có quan hệ với Phương Y Trì trên thế gian này, không kể tới Hạ Lục gia đã nên duyên vợ chồng với mình, thì cũng chỉ còn dư lại hai người như vậy.
A Thanh có khổ sở không?
Thật khéo quá, ít ngày trước bọn họ còn vì vấn đề có gả cho Lục gia hay không mà dấy lên tranh chấp, chẳng ngờ rằng, nhanh như vậy, cậu đã nối gót đi theo vết xe đổ của những nam thê nhà khác.
Nhưng rồi cát bụt cũng sẽ trở về với cát bụt, đất tìm về đất, có thể cùng Hạ Tác Chu lĩnh giấy kết hôn, cũng coi như khổ tận cam lai.
Phương Y Trì tự giễu hồi tưởng, ông Trời đối xử với cậu không tệ, ít nhất cũng để cậu gặp được Hạ Tác Chu.
Nếu cậu bị bạch hầu khi vẫn còn là người phục vụ, đó mới thật là bi thương.
Suy nghĩ chạy một vòng thật lớn, khiến cậu mỏi mệt. Bệnh cậu chưa khá lên hẳn, lại suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, nhồi thuốc đã bốn năm ngày mà thân thể không có dấu hiệu khởi sắc.
Phương Y trì dán cái chân nóng bỏng lên đùi Hạ Tác Chu, ngáp một cái: "Lục gia, ngày mai em đến bệnh viện một chuyến."
"Bệnh viện cái gì?" Hạ Tác Chu cho rằng cậu thấy khó chịu, "Thân thể không thoải mái sao? Giờ tôi lái xe mang em đến Hiệp Hòa."
"Không phải vậy. " Phương Y Trì lắc đầu, mệt đến không nâng nổi mí mắt, "Em đến xem em gái."
Hạ Tác Chu trầm mặc chốc lát.
Thành thật mà nói, Hạ Lục gia căn bản không muốn để Tiểu Phượng hoàng cùng Phương Y Tĩnh có bất kỳ dính dáng gì nữa, cũng giống như đám bà con bên ngoài của Hạ gia vậy, bọn họ đều là lũ sâu mọt hút máu, mượn cái danh