"Ghê gớm thật!" Hạ Tác Chu nghe Phương Y Trì tố cáo, âm thầm buồn cười, trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc: "Không thể để cho y bôi xấu danh tiếng chồng em được."
Tiểu Phượng hoàng biểu hiện thâm sâu: "Tứ ca đánh gã xong, em để cảnh vệ ném gã ra ngoài rồi."
Hạ Tác Chu chẳng coi cái kẻ lót đường này ra gì, chỉ giơ tay xoa đầu Phương Y Trì, "Cũng học được chút ít rồi đó, sau này ai ức hiếp em, em cứ để cảnh vệ đánh kẻ đó một trận ra bã, nhớ chưa?"
"Tiên sinh, như vậy giống thổ phỉ quá." Có cho Phương Y Trì lá gan lớn hơn nữa, vẫn kém cái kẻ lớn lên trong nhà họ Hạ- Hạ Tác Chu kia.
"Tiểu tổ tông, em dữ dội lên cho tôi chút xem nào!" Hạ Lục gia trừng cậu một cái, "Thời buổi này, em không nhẫn tâm với người khác, người khác sẽ nhẫn tâm với em. Có tôi làm chỗ dựa rồi, còn sợ cái gì?"
Phương Y Trì cũng biết thân phận mình hiện giờ không giống ngày trước nữa, nhưng mà cậu vẫn chưa quen.
Có mấy lời nói không sai, cáo mượn oai hùm gì đó, cậu rốt cuộc đúng là bởi có Lục gia người ta mới nể mặt.
Chịu đựng khổ cực đói khát lâu ngày, thay đổi đâu thể là chuyện một sớm một chiều?
Nhưng tâm tư cậu cũng không đặt trên này, mà bỗng nhiên nghĩ tới tiểu xảo A Thanh từng dạy.
Mặc dù sau lưng chưa kịp vẽ Phượng hoàng, nhưng cởi cúc lộ cổ cũng dùng tạm được mà phải không?
Phương Y Trì liếc trộm Hạ Tác Chu mấy lần, phát hiện tiên sinh đang ngồi trước bàn chỉnh đốn công văn, vội vàng cởi nút cổ áo, ho nhẹ một tiếng, đưa lưng về phía Lục gia chậm rãi cúi đầu.
Cần cổ trắng như tuyết bất ngờ rơi vào tầm mắt Hạ Tác Chu.
Tiểu Phượng hoàng dựa bên cửa sổ, cúi thấp đầu, dường như đang phủi bụi trên vạt áo, ánh nến hồng rực dần dần nhuộm đẫm làn da nõn nà trong suốt, tựa như hoa mơ đỏ nở rộ, chỉ trong phút chốc đã bung tỏa khắp các lá cành.
Cậu được Hạ Tác Chu dưỡng đến ngày càng mơn mởn ướt át, từ trong xương tủy thấm ra hương vị phong tình vừa thẹn thùng vừa khiếp đảm.
Nhưng Hạ Tác Chu rất nhanh nhíu mày, đứng dậy xụ mặt bước tới.
Phương Y Trì nghe tiếng bước chân đều đều lại gần, tim đập thình thịch---- phương pháp của A Thanh quả nhiên hữu hiệu, chỉ cởi nút áo, Lục gia đã kiềm không nổi!
Cậu không tự chủ siết cổ áo, đợi Hạ Tác Chu ôm lấy mình, rồi sẽ xoay người kéo quần tiên sinh.
Ai ngờ, người bỗng nhiên nhẹ bẫng, Hạ Lục gia vác cậu lên vai, uỳnh một tiếng quẳng cậu lên giường.
"Tiên sinh?" Phương Y Trì hơi há miệng, chẳng hiểu mô tê gì.
"Phương Y Trì, em không biết thân thể mình không tốt à?" Hạ Tác Chu đè chân cậu xuống, dữ tợn cúi người, "Vừa rồi hóng gió bên ngoài thì thôi đi, giờ vào nhà than còn chưa nóng đã muốn cởi đồ. Em ngại bệnh không đủ nặng, hay là chê mạng quá dài?"
Lời này lập tức chọt trúng điểm thương tâm của Tiểu Phượng hoàng, cậu chính là sợ hãi phải rời khỏi Hạ Lục gia, cũng sợ hãi ôm bệnh mà chết.
Nhưng làm gì được?
Phương Y Trì nằm trên giường, đỏ mắt trừng Hạ Tác Chu đang cài lại từng cái nút cho mình, càng thêm kiên định quyết tâm vẽ phượng hoàng lên lưng. Bởi vì tiên sinh nhà cậu căn bản không sao dụ dỗ nổi, sạch sẽ đến bực chết người!
Phương Y Trì tức giận lăn ra ngủ, ngày hôm sau lại sảng khoái tinh thần vùng dậy cùng cảnh vệ đi tìm A Thanh.
Chỉ là lần này, có nói gì Hạ Tác Chu cũng đòi đi theo bằng được.
Phương Y Trì gấp muốn chết, nhỡ Hạ Tác Chu nhìn thấy bọn họ chuẩn bị thuốc màu, vậy cậu còn vẽ phượng hoàng chi nữa?
Không mừng rỡ xíu nào hết trơn.
"Không muốn tôi đi?" Hạ Lục gia không ngờ mình thế mà lại bị cự tuyệt, nhất thời giận đến phát cười: "Ôi chao, hai người giấu tôi làm gì đấy?"
Hạ Tác Chu không hỏi thì không sao, chứ vừa mở miệng, Phương Y Trì bỗng nghĩ ngay đến chuyện khác: "Tiên sinh, lần trước ngài đến hiệu ăn Lục Quốc gặp ai thế?"
Hạ Tác Chu bị hỏi đến sửng sốt, nhất thời chưa đuổi kịp tiết tấu của cậu: "Hiệu ăn Lục Quốc làm sao cơ?"
Phương Y Trì xụ mặt nhắc nhở: "Chính là cái ngày cha A Thanh ngăn mình lại đòi tiền ấy, ngài vốn dĩ nên bàn chuyện ở cổng thành cơ mà."
Vừa nhắc vậy, Hạ Tác Chu liền nhớ ra, Tiểu Phượng hoàng nói là cái ngày kia.
Lúc đầu Hạ Tác Chu sắp xếp ba tên khách quen bên cạnh Phương Y Trì, trừ Vương Phù Sinh, hai kẻ còn lại cũng thành thật lên đường, biết thân biết phận, Lục gia vừa lên tiếng, liền lục đục rời khỏi Bắc Bình.
Tuy nhiên coi như làm chuyện buôn bán, cũng không thể vĩnh viễn không trở lại, Phương Y Trì nói chính là cái ngày bọn họ trở về. Hai vị thương nhân sau khi chào hỏi Lục gia, cũng không ở lại, ra khỏi hiệu ăn Lục Quốc, vội vàng chạy tới quan ngoại.
Hạ Tác Chu không ngờ Phương Y Trì lại nhớ vụ này, có chút kinh ngạc, chân mày không tự chủ nhíu lại, "Tôi đến nói chuyện làm ăn."
Cậu cũng không biết Hạ Lục gia rốt cuộc gặp ai, chỉ cảm thấy điều cha A Thanh nói ra không bình thường, ôm tâm dò xét thử truy hỏi một phen: "Phải giấu em sao?"
"Không có ý giấu em." Hạ Tác Chu khép mi, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo Tiểu Phượng hoàng, "Chuyện này buổi tối tôi giải thích cặn kẽ cho em."
Phương Y Trì vừa nghe, vội vàng đem đề tài kéo trở lại: "Tiên sinh, nếu tối anh mới giải thích với em, vậy bây giờ liền để em tự đến tiệm cơm Bình An một mình đi. Vả lại, cha A Thanh mới bị... mới bị Tứ ca đánh cho tơi tả, ngài cứ đi thế này, nhỡ đâu cậu ấy mất hứng thì làm sao?"
Phương Y Trì nhắm mắt nói láo, còn căng thẳng nâng tay, cản ngay giữa cửa, sống chết không chịu cho Hạ Tác Chu qua: "Nghe em khuyên chút đi, dù sao đó cũng là cha ruột người ta đó."
Cha ruột thì quả thật là cha ruột, chẳng qua là A Thanh có lẽ còn mong Tứ gia đánh ác hơn chút.
Dĩ nhiên lời thật lòng Tiểu Phượng hoàng cũng không dám bày ra, chỉ sợ Hạ Tác Chu dấy lên nghi ngờ: "Ngài tự mình ngẫm chút, có phải có đạo lý này hay không?"
Hạ Tác Chu có nghĩ kiểu gì, cũng vẫn thấy Phương Y Trì hôm nay mờ mờ ám ám, nhưng mà đến tiệm cơm Bình An thì có thể có chuyện gì được đây?
Vả lại đáy lòng Lục gia cũng giấu bí mật nhỏ, mà cũng vừa đáp ứng sẽ thẳng thắng với cậu, thành ra hiện tại cũng không có thừa tinh lực mổ xẻ chuyện tiệm cơm, vậy nên hắn cũng thả một nấc thang đi xuống cho Phương Y Trì, "Được rồi, vậy em đi đi, đem chuyện giải thích rõ ràng, thuận tiện giúp Tứ ca chuyển lời xin lỗi, buổi tối trở lại, hai ta tâm sự đôi chút."
"Được, em nhớ rồi." Phương Y Trì thở phào nhẹ nhõm, mang theo Vạn Lộc lóc cóc chạy ra ngoài sân.
Cậu phắn quá gấp, không kịp nhìn thấy Hạ Tác Chu ra dấu cho Vạn Lộc.
Kia ý bảo 'để ý chút', phát hiện cái gì phải tố cáo ngay!
Mấy hôm nay tuyết không rơi, đường sá đi lại tương đối dễ dàng, Phương Y Trì ngồi trên xe Vạn Lộc lái, rất nhanh đã đến tiệm cơm Bình An.
Quản lý lần này cũng không dám lượn lờ khiến người ta đau mắt, trực tiếp để A Thanh ngồi chờ luôn trong đại sảnh, Phương Y Trì cũng chẳng ậm ờ, vừa thấy người, đưa tay kéo một cái, hối hả chạy đi: "A Thanh, cậu thu thập đủ dụng cụ vẽ phượng hoàng giúp tớ chưa?"
A Thanh bị đối phương túm đến giật mình loạng choạng đôi bước, "Ôi chao, tiểu tổ tông ơi, cậu muốn dọa chết tớ đấy hả!"
A Thanh nói: "Nhờ danh tiếng của ngài, tớ bây giờ không lo đói chẳng lo lạnh, quản lý cũng chẳng dám lên giọng quát mắng tớ, mấy tên khách trước kia hay quấy bậy rối bạ giờ lại giả bộ không nhìn thấy tớ luôn."
"Cho nên ngài để tôi nghỉ lấy sức chút coi!"
Phương Y Trì cũng không quay đầu lại hấp tấp bò lên lầu: "Tớ vội chết!"
"Tớ biết..."
"Cậu không biết!" Cậu chạy một hơi vào ghế lô lầu hai, rót hai ly nước, tự cầm một ly, ly còn lại đưa cho A Thanh, sau đó ngẩng đầu uống nốc một hơi cạn sạch: "Ở đâu đó?"
A Thanh buồn cười lắc đầu: "Thôi được rồi, Hạ phu nhân, cởi áo ra, hôm nay trước tiên tớ sẽ vẽ cho cậu viền nét đã."
Nếu là lúc khác, A Thanh nhạo báng kiểu này, Phương Y Trì hẳn sẽ tức giận, nhưng giờ đây lòng cậu chỉ hướng tới một việc duy nhất, đó chính là họa phượng hoàng, cho nên không những không so đo, còn bước tới sau tấm bình phong, tiến sát bên cạnh chậu than lửa, run lập cập cởi áo mã quái trên người ra.
Tháng mười hai trời đông giá rét, có đặt nhiều chậu than hơn nữa cũng xua không hết cảm giác rùng mình. Phương Y Trì run liền mấy cái, dịch đến mép giường, ôm lấy mảnh chăn, buồn bực kêu lên: "A Thanh, tớ cởi hết rồi!"
"Ớ?" A Thanh bị hù mất vía, không nghĩ cậu gấp đến mức này luôn, vội vàng bê luôn chậu than bên cạnh đến đó: "Được được được, tớ chịu thua cậu rồi đấy."
Nói xong, đưa tay với lấy bút lông sói đặt trên bàn: "Cậu chịu đựng một chút, đây là loại bút mềm mại nhất chút tớ tìm được rồi."
Phương Y Trì nằm trên giường, trả lời không chút nghĩ ngợi: "Trực tiếp vẽ luôn đi, tớ không sợ đau đâu."
"Da mềm thịt nhuyễn, dám bảo không sợ đau?" A Thanh nhíu mi, bật đèn đầu giường lên, sau đó tập trung tinh thần nhìn kỹ sống lưng cậu.
Phương Y Trì lớn lên trắng nõn, tấm lưng trần mượt tựa tuyết non, chỉ có điều trên mảng tuyết này hôm nay lác đác có thêm mấy đóa hoa đỏ. Chính cậu còn chẳng biết, A Thanh lại giận đến phát cười, cảm thấy Phương Y Trì tự giày vò bản thân mình đòi vẽ phượng này hoàng nọ đúng là tốn công vô ích: "Cậu với Lục gia cảm tình không tệ lắm nhỉ."
"Ờm, tốt mà." Phương Y Trì ôm gối, không khỏi quay đầu nhìn một cái: "Không vẽ sao?"
A Thanh vỗ nhẹ lên ót cậu một cái: "Có vẽ."
"Nhưng tớ phải nhìn chút xem nên vẽ thế nào đã."
Phương Y Trì vội vàng ngoan ngoãn nằm nghiêm chỉnh. Cậu tín nhiệm A Thanh, cũng trông đợi bức họa phượng hoàng này có thể vẽ ra hình ra dạng, cho nên bây giờ dù trời có sập xuống, cậu cũng phải nhẫn nhịn đến khi vẽ xong mới được.
Đáng tiếc ngay sau đó, ngay thời khắc A Thanh thật sự hạ bút, Phương Y Trì lập tức hối hận. Cậu vốn tưởng đau là đau thôi, ai ngờ, bút lông sói vừa hời hợt phủ trên lưng, lại nhột đến tê dại.
Phương Y Trì cười hai tiếng, buồn gần chết, cậu khó chịu muốn trở mình, nhưng lại nhìn thấy thuốc màu nơi đầu giường, chợt nghĩ đến tình trạng bản thân.
Không thể động, cậu nhủ thầm.
Vì tiên sinh, đánh chết cũng không thể động.
Bởi vì A Thanh muốn vẽ viền trên lưng Tiểu Phượng hoàng trước, cho nên tốn nhiều thời gian hơn, lại còn đổi đi đổi lại, cuối cùng còn lau đến khi ửng đỏ cả một mảng lưng.
"Vạ thân." A Thanh vẽ xong, mở miệng ra lập tức dạy dỗ cậu, "Cần gì phải thế hả?"
Phương Y Trì cóng đến chết lặng, co thành cục trên mép giường dè dặt mặc đồ, thi thoảng lại lén liếc A Thanh một cái: "Sẽ không bị cọ xát phai màu chứ?"
A Thanh túm chăn trùm lên người Phương Y Trì: "Cậu cứ mặc đi! Nguyên liệu tớ dùng đều là loại tốt nhất, làm gì mà mau phai thế được. Thay vì ngồi đây lo lắng có phai hay không, có lẽ cậu nên nghĩ xem trước khi vẽ xong gạt Lục gia kiểu gì đấy!"
Trong mắt A Thanh, hai người bọn họ nếu cùng sống trong một căn phòng, chút chuyện thân mật hẳn không thể không làm. Hôm nay Phương Y Trì ở tiệm cơm lén lén lút lút vẽ phượng hoàng, mắt dòm thấy không ai phát hiện, nhưng tối về đến nhà, cởi quần áo một phát, chẳng phải gì cũng bõ công hay sao?
Dù cho trước đó Phương Y Trì đã nói Hạ Lục gia không đụng vào mình, A Thanh cũng chẳng tin hoàn toàn.
Dấu vết trên người còn chình ình ra đấy, bảo không đụng là lừa ma hay lừa quỷ?
Phương Y Trì tất nhiên không biết đầu A Thanh nghĩ cái gì, cậu nhanh chóng mặc xong y phục, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ý thức được hôm nay cắm ở tiệm cơm hơi lâu quá rồi, vội vã đi ra ngoài, mới được hai bước đã "A" một tiếng.
"Kêu cái gì hở?" A Thanh cho là Phương Y Trì quên đồ, "Chờ, cần cái gì tớ mang ra cửa cho cậu."
"Không phải." Phương Y Trì chạy trở lại, "Cha cậu..."
Cậu là chợt nhớ tới chuyện hôm qua.
Cánh tay đang thu dọn đồ đạc của A Thanh hơi ngừng, thở dài: "Cứ tưởng cái gì."
"...Yên tâm, tớ mặc kệ gã sống chết thế nào."
Lựa chọn của A Thanh quả nhiên như những gì Phương Y Trì dự đoán, không hề muốn đón người cha nghiện ngập cờ bạc mang về nhà.
Nhưng có mấy lời vẫn phải truyền đạt cho tử tế: "Hạ Tứ gia để tớ thay mặt y tạ lỗi."
A Thanh liền đoán ra kẻ nào đánh cha mình, nhất thời cười lên, không tim không phổi nói: "Sao y không tự mình tạ tội?"
"Hạ Tứ gia đi đứng có chút không tiện." Cổ họng Phương Y Trì hơi nghẹn, châm chước trả lời: "Cậu hẳn cũng nghe nói qua, trước kia từng ra chiến trường, sau đó bị thương."
Ý cười trong mắt A Thanh lập tức tiêu tán, cảm thấy cười một vị anh hùng từng lên chiến trường không phải chuyện gì tử tế, bèn cứu vãn tình thế bồi thêm một câu: "Vậy cậu cũng thay tớ cảm ơn y. Cha tớ thế nào cậu cũng hiểu, đứa con trai này không thể tự tay hạ thủ, nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người ngoài làm giúp."
"Mẹ cậu bên kia nói sao rồi?"
"Còn có thể nói sao?" A Thanh mệt mỏi dụi mắt một cái, "Thân thể mẹ tớ không tốt, tuổi tác cũng lớn, vừa nghe tớ nhắc tới hai chữ hòa ly liền rơi nước mắt."
"...Quên đi, nói không chừng ngày nào đó cuộc sống cũng sẽ không tồi." A Thanh lặng im chốc lát, rồi một lần nữa cười lên, "Được rồi, đừng ở đây nói nhảm với tớ nữa, mau về nhà đi."
Phương Y Trì không yên tâm nhìn A Thanh mấy lần, lo lắng lên xe, ban đầu còn có thể bình tâm suy tư chuyện nhà A Thanh chốc lát, nhưng lúc gần về đến cổng Hạ gia, ý thức cậu ngày càng mơ hồ, tiếng gió phẩy bên tai nghe như tiếng trống kịch liệt, từng tiếng, từng tiếng, đập thẳng vào lỗ tai.
Sau đó xe đỗ lại, Phương Y Trì dựa vào cửa xe, mơ mơ màng màng nhìn đèn lồng màu đỏ sậm treo bên cạnh bảng hiệu Hạ trạch.
Cậu lẩm bẩm khe khẽ: "Tiên sinh..."
Kia có ánh lửa rừng rực, mà Hạ Tác Chu bỗng từ ngọn lửa bước ra, đáy mắt còn phản chiếu sắc đỏ chập chờn.
Đầu óc Phương Y Trì chuyển động trì trệ, cuộn tay bĩu môi, "Thật là một đại yêu tinh!"
Hạ Tác Chu vội vàng chạy tới lảo đảo một phát, may chưa giận chết, thật vất vả bình tĩnh lại, lập tức mặt mày căng chặt tiến thẳng về phía Phương Y Trì.
Phương Y Trì không giữ thăng bằng nổi, chỉ cố gắng kéo một nụ cười ngu ngốc, mơ màng nghe câu: "Hư lắm, lại sốt rồi," tiếp đó trước mắt tối sầm, ngã vào trong cái ôm ấm áp của Hạ Tác Chu.
Bệnh cảm lạnh của cậu vừa đi đã về, kẻ chịu khổ nhất lại là Nghiêm Nhân Tiệm.
Cậu ngã từ trên xe xuống, dọa sợ Hạ Tác Chu chờ ở cổng đã lâu, cũng dọa luôn cả