Hóa ra toa thuốc mấy ngày trước Nghiêm Nhân Tiệm tìm mãi không ra bị Tiểu Phượng hoàng tóm mất.
Cậu không chỉ cuỗm đi, còn tưởng lầm mình mắc ngay căn bệnh viết trên đó!
Chẳng trách... chẳng trách.
Chẳng trách Phương Y Trì liều mạng đòi ăn gia pháp, chẳng trách cậu bất chấp sẽ bị hiểu lầm cũng phải đến tiệm cơm tìm A Thanh, thì ra mấu chốt nằm ở chỗ này.
Tâm can Hạ Tác Chu giống như bị hơi ấm chưng qua một lần, vừa đau vừa ngứa, xúc cảm kịch liệt đi qua, cảm giác tê dại bắt đầu thế chỗ. Nhưng ngay khi Lục gia nhớ đến giọt nước mắt của Phương Y Trì, cái gì cũng đều tan biến, lồng ngực chỉ còn sót lại duy nhất nhức nhối yêu thương.
Quái lạ, chỉ là một Phương Y Trì nho nhỏ, lại có thể tác động đến toàn bộ tâm trạng cảm xúc của hắn.
"Em thật đúng là tổ tông của tôi mà..." Miệng Hạ Tác Chu hết mở lại đóng, lời nói đã trực đến đầu môi, nhưng rốt cuộc lại chỉ nhả ra một câu: "Giày vò chết tôi!"
Phương Y Trì còn chưa hiểu chân tướng, vẫn đang khổ sở sầu bi: "Em cũng không muốn chết mà, cây ngô đồng ngài đây, em còn chưa nán lại đủ lâu đâu."
Được lắm, thật sự buông bỏ rồi đấy, ngay cả những lời ngày xưa ngại ngùng nói ra nay đều có thể đơn giản cất lời.
Hạ Tác Chu cứ thế bị cậu làm cho tức cười, cười hai tiếng xong sừng sộ trừng mắt, trừng xong lại bắt đầu muốn cười, cuối cùng dứt khoát ngay trước mặt Phương Y Trì, đem tờ đơn thuốc xé nát.
"Ngài xé đi cũng có tác dụng gì chứ, em vẫn phải chết mà thôi." Phương Y Trì nằm trên ghế salon, nghệch cổ, những mảnh giấy bay tán loạn mập mờ thoảng qua tầm mắt, xụ miệng rầu rĩ lầm bầm.
"Tổ sư nhà em!" Hạ Tác Chu một tay xách thẳng cổ áo cậu lên, nhấc tay túm người đến trước mặt, "Phương Y Trì, em mới thật là ngu ngốc!"
Phương Y Trì không dưng ăn chửi vô tội trợn to mắt, bên trong ẩn giấu ý không tình nguyện nồng đậm đến mức Lục gia thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.
"Em không biết bạch hầu là bệnh gì, thì không biết đường đi hỏi à? Thứ đó lây!được! Người bên cạnh em cũng đều phải chết hết." Dù có không tình nguyện, sự thật vẫn phải lôi ra nhét vào đầu cậu một phen, "Em tự nghĩ chút xem, bệnh của em lây cho bọn tôi chưa?"
"A!" Phương Y Trì vừa nghe lời này, kinh hãi đến hai mắt trợn tròn, ngay sau đó mồ hôi lạnh thi nhau đổ xuống, trong thoáng chốc lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Lây... bạch hầu sẽ lây sao?!
Đầu óc Phương Y Trì căng trướng phát phồng, phản ứng đầu tiên là liều mạng đuổi tiên sinh ra ngoài cửa: "Tiên sinh đi mau... đi mau!"
"Tôi đi cụ nội em!" Hạ Tác Chu không ngờ được rằng mình nói rõ ràng từng lỗ chân lông như thế, mà Phương Y Trì còn chưa chịu hiểu cho, bèn dứt khoát vác người lên vai quăng thẳng lên giường, lột quần, hướng về phía cặp mông non non mềm mềm tát hết chưởng này đến chưởng khác, "Phương Y Trì bản lĩnh cao cường rồi, lòng có khúc mắc không nói cùng tôi, còn bảo chính mình sắp chết."
"Em cũng chẳng chịu động não lên xem, nếu em thật sự mắc trọng bệnh, tôi còn có thể để mặc em nhởn nhởn nhơ nhơ ngoài đường không?"
"Được cái cảm lạnh cũng rèn cho em một thân đầy bản lĩnh đấy, không ngoan ngoãn nằm im dưỡng bệnh, cả ngày chỉ đòi gia với pháp."
"Tôi tưởng em rốt cuộc biết thương yêu tiên sinh nhà mình, ai dè cũng chỉ là muốn giúp tôi tranh gia sản!"
Hạ Tác Chu lúc này đánh đòn quả thật không nhẹ, khiến cho Phương Y Trì vừa sợ vừa ngượng, nhéo gối "A a" liên hồi, tuy nhiên ý tứ trong lời Lục gia, cậu đều nghe rõ.
Cậu mắc bạch hầu chỗ nào, chỉ là cảm lạnh bình thường, uống thuốc một cái là khỏe như voi ngay!
Tiểu Phượng hoàng thẹn nổ cả mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho rồi, đầu chôn trong gối quyết tâm giả làm đà điểu, nước mắt không rớt giọt nào, mỗi tội hít thở không thông, đầu óc mơ màng, cộng thêm bệnh cảm cứ đi rồi lại đến, cuối cùng cả người mềm nhũn, lệch đầu một bên khò khò ngủ mất.
Vì vậy cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Hạ Lục gia chậm chạp không nỡ rơi xuống, một miệng ngậm đầy lời dạy bảo cũng hết đất mà dùng, đành ngồi qua một bên mép giường nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt ửng đỏ của vợ yêu.
Này con mẹ nó là cái thứ chuyện khỉ ho cò gáy gì không biết!
Nhưng mà Lục gia mắng thì mắng, chứ lòng đã mềm nhũn từ lâu.
Vứt bỏ hết thảy phẫn nộ giận dữ lúc vừa hiểu được chân tướng, nhường cho những cảm xúc tốt đẹp dồn dập ùa về.
Một ngọn đèn nhỏ nhẹ nhàng soi sáng căn phòng, được đặt ngay đầu giường, quầng sáng mờ nhạt cũng tịch mịch lặng lẽ như ánh trăng đêm.
Trước kia Hạ Tác Chu cảm thấy nơi này có chút cô đơn, bây giờ hắn có Tiểu Phượng hoàng, đã từ rất lâu không còn thưởng thức qua mùi vị quạnh hiu nữa.
Những kẻ như hắn, nhìn qua dường như sinh ra đã bớt được không ít phiền não so với dân thường, nhưng không ai hiểu rõ gian khổ đớn đau bên trong thứ nhà cao cửa rộng.
Ví như thân thích bên ngoài Hạ lão gia tử tìm về kia, dính dáng lâu năm còn chẳng từng hay biết. Ban đầu Hạ Tác Chu rời khỏi Bắc Bình, một trong những nguyên nhân lớn nhất chính là nếu không đi, tự mình lăn lộn hình thành nên thế lực riêng, thì Hạ gia sớm muộn cũng sẽ thành một tòa nhà trống rỗng trong tay Hạ lão gia tử.
Hạ Tác Chu biết, nguyên nhân căn bản nhất khiến Hạ lão gia tử không hài lòng cuộc hôn nhân này, không phải bởi thân phận của Phương Y Trì, cũng không phải gia thế của cậu, mà là bởi Phương Y Trì không có cách nào giúp Hạ gia đứng vững gót chân trên cái đất Tứ Cửu thành.
Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một tòa đại trạch nguy nga lộng lẫy, chẳng ai ngờ nơi này đã sớm mục ruỗng bên trong. Hạ Tác Chu nghĩ, sẽ đến lúc phải dọn ra ngoài.
Một chữ 'Hạ' của nhà họ Hạ này, chỉ cần có Lục gia hắn ở đây, không bao giờ đổ vỡ.
Nhưng đây đều là chuyện tương lai, bây giờ Hạ Tác Chu chỉ giơ tay sờ lên trán Tiểu Phượng hoàng một chút, cảm thấy mình chờ được phượng hoàng còn nhanh hơn mong đợi.
Quả thực thuần khiết.
Nghĩ nên làm cái gì liền làm cái đó, dù cho chưa có đủ năng lực kia, cũng vẫn sẽ dùng đôi cánh của mình dốc sức bay lượn.
Hạ Tác Chu thật sự có chút cảm động.
Chưa nói đến Phương Y Trì không mắc bệnh nan y gì, coi như cậu thật sự mắc phải, là người khác nói không chừng có chết cũng phải víu lấy cái cây to nhà họ Hạ này, khóc lóc đòi tiền chữa bệnh, riêng Phương Y Trì cậu đây, không cầu tiền không cầu mạng, trong đầu chỉ còn lại mượn gia pháp báo ân.
Có thể có ý đồ gì được chứ?
Đây hẳn phải là thứ tình yêu ngu xuẩn nhất trên đời.
Trước kia Hạ Tác Chu không hiểu, giờ này nếm được, chỉ cảm thấy chua ngọt đắng cay cùng nhau vọt tới, khi nhìn Tiểu Phượng hoàng, ánh mắt đong đầy thương tiếc, đáy lòng lại che giấu tức giận, lúc nâng tay dùng bao nhiêu sức, lúc hạ tay lại có bấy nhiêu đau buốt nâng niu.
Đánh không được, chửi không xong, đập không nỡ, đụng chẳng đành, cái gọi là điểm yếu, hết mức cũng chỉ đến vậy.
Quầng sáng ảm đạm như dòng nước chậm rãi chảy đến mép giường, những tia nắng nhạt nhòa ban sớm ánh lên những hạt bụi nho nhỏ lững lờ trôi giữa không trung, Hạ Tác Chu một đêm không ngủ đứng dậy đốt hương an thần, tiếp đó lần nữa trở về giường, nhéo má Phương Y Trì một cái, im lặng mỉm cười.
Phải, con phượng hoàng này triệt triệt để để thuộc về hắn rồi.
Mà Phương Y Trì ngủ một giấc đến tận giữa trưa, bị ánh sáng chiếu nhức cả mắt, ôm chăn lăn mấy vòng trên giường, trí nhớ dần dần tìm trở lại, ngượng ngùng trước khi thiếp đi một lần nữa xông thẳng lên đầu, cậu nhảy tót ra mép giường trong nháy mắt.
Tưởng rằng mình sắp chết, tìm đủ mọi cách quyến rũ Lục gia, chuyện này nói ra thật khó tin nổi, cậu có thể là người như vậy sao?
Phương Y Trì nhanh chóng xỏ giày, chẳng kịp mặc áo khoác cứ thế chạy ra ngoài, chạy chưa tới đôi bước, sau lưng bỗng truyền tới một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười kia trầm trầm nghẹn nghẹn, nhuốm đầy mệt mỏi, nhưng lại giống cái mũi khoan, khoan thẳng một đường lên đỉnh đầu cậu.
Phương Y Trì bị dọa hoảng thoắt cái đứng nghiêm, sống lưng dán chặt vào tấm bình phong, liều mạng lết về phía trước.
Hạ Tác Chu mở mắt, dù bận vẫn nhàn tựa vào mép giường, cực kỳ hăng hái nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Phượng hoàng, phát giác cậu vẫn mặc chiếc áo mã quái tùy tiện khoác lên trước khi đi ngủ, không khỏi "chậc" một tiếng: "Không lạnh à?"
Cậu hé miệng run rẩy đáp: "Không lạnh."
"Hôm nay vẫn đi tìm A Thanh sao?" Đã biết Phương Y Trì tìm A Thanh để học cách câu dẫn mình, Hạ Tác Chu liền cố tình trêu chọc cậu: "Mấy ngày vừa rồi, em học được gì chưa?"
Vừa dứt lời, Phương Y Trì liền ngượng tới mức cổ cũng đỏ au.
Hạ Tác Chu bị cái mảng trắng nõn nhuốm hồng kia chọc cho vui vẻ không thôi, "Phương Y Trì, đừng trốn, giữa hai ta còn có gì để mà xấu hổ nữa chứ?"
"Đâu có giống nhau!" Phương Y Trì phí sức giãy giụa.
Nếu đã không có bệnh, lá gan to mấy ngày trước của cậu dĩ nhiên co rúm lại, hôm nay hồi tưởng lại giai đoạn vừa qua, liền chỉ hận không thể đập đầu vào bình phong ngất luôn cho rồi.
Mà Hạ Tác Chu nhìn cậu, giống như nhìn một bé phượng hoàng vất vả giương cánh, lông vũ vừa mới run rẩy đứng lên, đã bị sự thật dọa cho hoảng sợ lùi về tiếp tục làm chim cút.
"Sao lại thế, không sợ chết nữa à?" Hạ Tác Chu trời sinh không quản nổi miệng mình.
Phương Y Trì nghe mà da đầu tê dại, bụm mặt vòng qua tấm bình phong, thấy trên ghế salon có áo khoác của Hạ Tác Chu, cũng không để ý được nhiều như