Phương Y Trì hỏi vấn đề này là có nguyên nhân cả.
Trước khi bụng cậu có động tĩnh gì, gia sản nhà họ Hạ trên căn bản vô duyên với Hạ Tác Chu. Cậu không rõ những năm này Hạ Lục gia có bao nhiêu tích góp, nhưng cứ nhìn tiên sinh hết mua nhà lại mau đất, có lẽ sau đó chỉ còn có thể tiêu dùng thêm một đoạn thời gian.
Phương Y Trì nghèo khổ đã quen, đối với khái niệm tiền bạc giàu lắm chắc cũng chỉ đến năm ngàn đồng, tiền có nhiều hơn nữa rơi vào tay cậu, trước kia đều được đổi thành thuốc.
Sau đó gả vào Hạ gia rồi, chưa từng phải dùng đến tiền, khái niệm này càng thêm mơ hồ, hiện giờ trong tay có cầm được đồng nào, phản ứng đầu tiên chính là giao cho tiên sinh hết.
Mà gia sản Phương gia, trước ngày hôm nay, cậu căn bản không từng để ý.
Phương Y Trì hỏi xong, hoàn hồn, xoa mi tâm lắc đầu: "Anh cứ coi như tôi nói nhảm đi."
"Phải rồi, Phương Quân Nam chưa chịu rời đi sao?"
Vạn Phúc rót cho cậu một chén trà: "Không chịu đi, nói là chưa nhận được hồi âm của ngài thì sẽ chưa về. Y là người Phương gia, lão gia tử nhà chúng ta cũng không tiện ra mặt đuổi người, những ngày qua Tứ gia còn bận dưỡng bệnh, không thể ra tay quản việc, cho nên tôi thật đúng là không biết nên làm sao với y nữa."
Ý Vạn Phúc là, Phương Quân Nam không giống loại người du thủ du thực, tự y có tiền, nói ở nhờ nhà họ Hạ, thì thật sự là ở nhờ, chi tiêu ăn uống không cần người Hạ gia bận tâm, còn luôn lấy thân phận hậu bối biểu đạt đầy đủ lễ nghi phép tắc với Hạ lão gia tử.
Giơ tay không đánh kẻ mặt cười, huống chi người ta trừ việc đến tìm Phương Y Trì, căn bản cũng không mang lại bất kỳ phiền toái nào cho người nhà họ Hạ.
"Tôi hiểu rồi." Phương Y Trì dùng ngón tay gõ lên mặt bàn đánh nhịp, nhìn lên chiếc áo khoác của Hạ Tác Chu trong góc phòng mà ngẩn người, "Lúc gia của các anh ở nhà, gặp kiểu người như vậy, sẽ làm thế nào?"
"Gia không làm gì hết." Vạn Phúc ngoài ý muốn quan sát Phương Y Trì một hồi, thấy cậu thật sự muốn học hỏi, bèn lần nữa rũ mi, "Gia không phản ứng loại người như vậy, nếu quả thực ngại phiền liền lập tức rút súng."
Phương Y Trì phì cười một tiếng.
Hạ Tác Chu trước mặt người ngoài tao nhã lịch sự, đều là diễn mà ra, nhưng phải nói vô cùng thành công, tin đồn lan truyền khắp Tứ Cửu thành chính là minh chứng rõ rệt, nhưng nếu thật sự gặp kẻ khó dây dưa, hắn luôn dùng chiêu hữu hiệu nhất, cũng chính là chiêu đơn giản nhất.
Súng à...
Phương Y Trì vừa nghĩ đến, Vạn Phúc liền móc từ trong ngực ra một cái, "Lục gia có lời, nếu ngài muốn học, bọn tôi sẽ dạy ngài."
"Trước tiên cứ đặt đây đi." Phương Y Trì không ngờ ngay cả chuyện này Hạ Tác Chu cũng nghĩ tới, không nhịn được hỏi: "Vậy nếu tôi muốn đánh điện báo cho tiên sinh, tiên sinh có thể nhận được sao?"
"Có thể, Lục gia ra ga là có thể nhận được."
"Được." Phương Y Trì có quá nhiều lời muốn nói, lúc này không kịp chờ đợi, để Vạn Phúc lui ra, tự mình ngồi bên bàn vẽ vẽ viết viết, một mực ngồi đến quá nửa đêm mới bò lên giường đi ngủ.
Thế rồi, chuyện Hạ Lục gia nhận được một phong điện báo kể đủ việc nhỏ việc to đều để sau hẵng nói.
Trước bàn đến Tiểu Phượng hoàng ngay lúc này, cậu đem chuyện mới phát sinh gần đây viết liền một hơi, tâm tình khoan khoái được nửa ngày, lại muộn màng cảm thấy hối hận.
Tiên sinh còn đang bận bịu xử lí chuyện đường sắt bên kia, nào có rảnh để ý mấy thứ lặt vặt của cậu đâu?
Phương Y Trì ưu sầu ôm bé sói, dán mắt nhìn Vạn Phúc huấn luyện ưng.
Hải Đông Thanh được dạy dỗ đứt quãng mấy tháng, đến giờ này căn bản đã hiểu tính người, chỉ là Vạn Phúc vẫn chưa dám để Phương Y Trì thân cận trực tiếp với nó, dù sao xuất thân cũng là ác điểu, may còn chưa bị hiểu nhầm thành chó giống như thằng nhóc đằng kia.
Nhắc tới sói con, nếu không phải nó ngay cả kêu thế nào cũng chẳng biết, Hạ Tác Chu cũng không dám để Phương Y Trì ôm trong tay.
"Tiểu gia, người họ Phương kia lại tới tìm ngài." Vạn Phúc mang bao tay da, đem miếng thịt dính máu còn dư lại đút nốt cho Hải Đông Thanh, quay đầu nói với cậu: "Ngài nhìn kìa, muốn gặp chứ?"
Sau khi nhận tấm điện báo cha ruột bị bệnh nặng, Phương Y Trì liền không để ý Phương Quân Nam nữa.
Tách ra quá lâu, liên kết máu mủ vốn chẳng mấy sâu đậm đã sớm bị năm tháng làm phai nhạt, Phương Y Trì cũng không phải thiếu niên ngày xưa vì tiền mà có thể nhắm mắt làm người phục vụ nữa.
'Phương' của hiện tại, không còn là 'Phương' của thời xưa cũ.
"Chuyện cha tôi bị bệnh là thật sao?" Thời điểm Phương Y Trì nhắc tới Phương gia, giữa hai lông mày luôn ẩn ẩn một tầng sương lạnh.
Hạ gia ở phía Nam cũng có ít cơ sở ngầm, mấy ngày trước Phương Y Trì để Vạn Phúc bắt tay thăm dò, tính toán thời gian, hẳn giờ nên có kết quả.
"Bệnh là thật." Vạn Phúc đáp, "Nhưng mà không nghiêm trọng, chẳng qua là cảm lạnh."
"Chẳng qua là cảm lạnh?" Dù đã làm xong công tác tư tưởng, nhưng khi nghe được câu trả lời này, Phương Y Trì vẫn có chút dở khóc dở cười, "Bọn họ bởi vậy muốn tôi trở về à?"
"Tiểu gia, ngài bây giờ không chỉ là thiếu gia nhà họ Phương, mà còn là người thân của Lục gia nữa."
"Cho nên bọn họ còn muốn thông qua tôi khống chế tiên sinh nhà tôi sao?" Phương Y Trì chợt nâng cao giọng, rốt cuộc thì tuổi vẫn bé, kinh nghiệm non nớt, lòng dạ không sâu được như Hạ Tác Chu, tức giận cũng hiện hết lên trên mặt.
Vạn Phúc bị vẻ mặt của cậu chọc cho cười cong eo, "Tiểu gia, người Phương gia hành nghề buôn bán, mang cậu đi nói chuyện làm ăn với Lục gia nhà chúng ta cũng không phải chuyện kỳ quái gì."
"Bọn họ cứ thế chắc chắn tôi sẽ giúp họ hả?" Phương Y Trì không ôm hy vọng gì với người nhà bao năm không gặp, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại ngây thơ đến vậy, "Hay là bọn họ ngốc đến mức cho rằng sau khi tôi biết thân phận mình xong sẽ không kịp chờ đợi mà cấp tốc quay về?"
Cậu hỏi xong, chợt lấy lại tinh thần.
Đổi thành bản thân ngày xưa trước khi gặp Hạ Tác Chu, e là sẽ thật sự vô cùng phấn khởi quay trở về.
Phương Y Trì đỡ trán thở dài, vuốt ve chén trà trong tay, tâm tư có chút lơ lửng, "Vạn Phúc này, tiên sinh có đánh điện báo về hay không?"
"Tiền tuyến không thể so với nơi này của chúng ta, dù đã trả lời, e là cũng không kịp truyền về sớm vậy." Vạn Phúc an ủi cậu, "Ngài chờ thêm chút, gia chúng ta nhận được điện báo của ngài, tuyệt đối sẽ lập tức hồi âm."
Hạ Tác Chu đúng thật đã viết thư hồi âm, nhưng mà thư của hắn không nhanh bằng báo.
Thời điểm trước kia Phương Y Trì cùng Phương Y Tĩnh sinh hoạt, có thói quen đặt báo, sau khi theo Hạ Tác Chu rồi, Hạ Lục gia cũng thường xuyên đặt, cậu thường ghé qua xem cùng. Hiện nay Hạ Tác Chu không ở nhà, tờ báo liền đến thẳng tay cậu.
Trên trang nhất tờ báo xã thời bình toàn bộ đều liên quan tới thời cuộc, hôm nay cũng không ngoại lệ, viết rằng người Nga cùng người Nhật vì tranh đoạt quyền sở hữu tuyến đường sắt mà ra tay giao chiến, đương cục đang phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm chưa từng có trong lịch sử.
Mấy dòng chữ in to tổ chảng lưu lưu loát loát trên mặt báo, Phương Y Trì một mực không để tâm, cậu biết tin tức viết ra trong báo còn có mấy phần phóng đại, cậu chỉ nhìn thấy một điều: tiên sinh nhà mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cậu sao có thể ngồi yên không lo lắng?
Phương Y Trì siết chặt tờ báo, gọi Vạn Phúc tới, để cho y đến tiệm cơm tìm A Thanh, trước tiên đem toàn bộ số tiền kiếm được mang tới.
A Thanh đã không còn người phục vụ nữa, mà được thăng cấp lên tương đương quản lý, thậm chí còn có quyền lực lớn hơn, trực tiếp quản lý sổ sách. A Thanh không nói hai lời, đem toàn bộ tài sản lưu động có tính thanh khoản cao nhất* đổi thành ngân phiếu, đưa hết cho Phương Y Trì.
(* hiểu tóm tắt là tài sản dễ chuyển thành tiền mặt nhất)
Phương Y Trì vẫn cảm thấy còn xa mới đủ.
Cậu chọn trong đám cảnh vệ một người trông đáng tin cậy, cầm tiền đổi thành hối phiếu ngân hàng *, cậu nghĩ rất đơn giản, cái gọi là giao dịch, không thể tách rời khỏi một chữ tiền, coi như tiên sinh không cần, những đồng này của cậu cũng có thể dùng cho việc khác.
(*hiểu đơn giản là Tiểu Trì thông qua ngân hàng gửi tiền cho Lục gia)
Dù sao điều này cũng không sai.
Ngay trong lúc Phương Y Trì còn bận vì Hạ Tác Chu mà lo lắng, Phương Quân Nam tìm đến Bắc phòng lần cuối.
Phương Y Trì đang viết điện báo, không ngẩng đầu lên, lập tức cự tuyệt: "Không gặp."
"Tiểu gia, người của Phương gia nói," Vạn Phúc truyền lời làm hết bổn phận đem từng câu nói nhắc lại một lần bên tai cậu, "Chỉ nói một câu, nếu ngài chịu gặp y một lần, y sẽ không bao giờ đến Bắc Bình làm phiền ngài nữa."
Những lời này có sức dụ dỗ không nhỏ, Phương Y Trì không kiềm được đứng dậy, khoác áo, đi ra ngoài cửa, lại nghe Vạn Phúc sau lưng nói: "Tiểu gia, hôm nay phía Nam truyền đến tin tức mới, ngài nghe chút đã."
"Tin tức mới?" Phương Y Trì dừng bước, "Nói đi."
Tay trong của Hạ gia vươn tương đối dài, chỉ là Phương gia ở phía Nam cách đây khá xa, tin tức truyền đi hiển nhiên sẽ chậm.
Vạn Phúc thay cậu giũ áo khoác, nhẹ giọng trả lời: "Phương gia có thể phát tài, căn bản là nhờ đồ cưới của mẹ đẻ ngài mang tới. Ban đầu Phương gia chỉ là gia tộc nhỏ thế lực bé, cha ngài