Hạ lão gia tử tuổi tác đã cao, đi bộ phải chống gậy, trước là làm bộ làm tịch, bây giờ thật sự cần dựa vào khúc gỗ kia chống đỡ cơ thể.
Đối với cha của Hạ Lục gia, Phương Y Trì không thân cận, cha hắn cũng không có cảm tình gì với cậu, nhưng hai người nhiều lắm cũng chỉ ngoài miệng không hợp nhau mấy câu, thực tế sống chung vẫn đầy đủ lễ độ, không có gì vượt ra ngoài giới hạn.
Huống chi Hạ lão gia tử thật sự yêu thích Hạ Sĩ Lâm, tiếc rằng Hạ Sĩ Lâm vẫn chưa thể nhận ra ông nội, suốt ngày chỉ biết lởn vởn vây quanh mấy ông cha.
Thật ra Hạ lão gia tử có thể chung sống hòa bình cùng Phương Y Trì, chuyện lão dính đến việc buôn bán thuốc phiện bị Hạ Tác Chu phát giác góp một phần công lao rất lớn.
Nhắc tới cũng thật thổn thức, Hạ lão gia tử một đời anh hùng, đến khi gần kết thúc, lại phạm phải hồ đồ, mặc dù bản thân không trực tiếp động vào, nhưng mở một mắt nhắm một mắt đối với việc làm của thân thích bên ngoài, giấu Hạ Tác Chu quẳng vào trong đó không ít tiền.
Chuyện này làm vô cùng bí mật, sau khi Hạ Lục gia tiếp quản toàn bộ công việc của lão gia tử, mới phát hiện ra, liên tưởng tới lời bác sĩ Nghiêm ngày xưa từng nhắc có ngửi được mùi thuốc phiện bên tiền đường, nháy mắt hiểu hết thảy mọi chuyện.
Phân chia bên trong đại gia tộc trước giờ luôn hấp dẫn ánh mắt người nhìn, chỉ tiếc nhà họ Hạ hành động kín tiếng, trong lúc bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, Hạ gia thoắt cái đã do Lục gia nắm quyền.
Phân hay không phân, đối với người ngoài lúc này mà nói, không còn gì khác biệt.
Chỉ có Hạ lão gia tử biết, chính mình trông ra thì còn nhiều thể diện, trên thực tế đã nghèo rớt mồng tơi. Hạ Tác Chu dĩ nhiên sẽ không bạc đãi cha ruột, nhưng để phòng ngừa lão tái phạm sai lầm, tiền tài quản chặt, còn như mấy kẻ thân thích khác họ kia, đến thời Lục gia, coi như hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cũng may lão gia tử hồ đồ thì hồ đồ, chứ cũng chưa đến mức công khai mấy tên thân thích ấy, thành ra hôm nay không đưa tới lời đồn đại nhảm nhí gì, ngược lại là Phương Y Trì, đang ngồi xem xét mấy khoản mua chịu trong sổ sách tiệm cơm Bình An thì bỗng thấy mấy cái tên quen thuộc.
Cậu liền ôm sổ chạy về nhà tìm Hạ Lục gia.
Hạ Lục gia hiếm có ngày được rảnh rỗi, nằm dưới chòi che nắng thong thả nghỉ ngơi, trong đầu còn đang hoang tưởng một cảnh tượng mĩ miều không có thằng nhóc xui xẻo, chỉ có Tiểu Phượng hoàng trần truồng nhà hắn, còn chưa kịp sờ phát nào, đã bị Tiểu Phượng hoàng đột ngột nhào vào ngực thiếu chút nữa đè cho ngất lịm, không mở nổi mắt.
Cũng không phải nói Phương Y Trì nặng, mà là xúc cảm bất ngờ bị đánh úp lên lồng ngực, khiến cho Hạ Tác Chu lập tức tỉnh giấc mộng đẹp, ôm lấy Tiểu Phượng hoàng còn đang ríu ra ríu rít, nửa ngày không bình ổn nổi tinh thần.
Phương Y Trì dùng sức nói nhỏ, bảo mình lỗ rồi.
"Tôi là ai chứ..." Hạ Tác Chu nhéo mi tâm một cái, cười khanh khách, "Chờ một lát tôi liền bổ khuyết cho em."
"Em không muốn tiền của tiên sinh." Phương Y Trì 'bộp' một cái đóng sổ sách lại, khí thế hung hăng, trợn to đôi mắt, "Bọn họ nợ tiền chúng ta, dựa vào cái gì lại để ngài bù?"
Hạ Tác Chu thở dài, theo lời cậu hỏi: "Nợ bao nhiêu?"
Phương Y Trì báo một con số tự cho là rất khủng, ngồi trên đùi Lục gia trở mình, dựa lưng vào lồng ngực tiên sinh xoa xoa bìa sổ sách.
Cậu có thể không tức được chắc?
Tiệm cơm Bình An bây giờ chỉ làm ăn đứng đắn, Phương Y Trì chú ý theo dõi mỗi ngày, từng cái lông gà vỏ tỏi cậu cũng phải xem cho bằng hết, rất sợ cửa tiệm này lại đi theo con đường lúc trước, ngay cả trang phục của người phục vụ cũng đến Thụy Phúc Tường đặt may, không bắt ép mọi người phải mặc sườn xám như ngày xưa nữa.
A Thanh cười cậu để tâm quá nhiều, nhưng có lẽ chính bởi cậu đã từng chịu khổ, cho nên đặc biệt lưu ý đến từng chi tiết vụn vặt như vậy.
Tối qua Hạ Tác Chu một đêm không ngủ, mở một cuộc họp kéo dài rất lâu, lúc này vừa mới chợp mắt mấy phút, liền bị Phương Y Trì giày vò đến tỉnh, nói hai câu lại không nhịn được, nhắm mắt ngã trở lại.
Cơn buồn ngủ của Hạ Lục gia liên tiếp kéo đến, một tay khoác bên hông Tiểu Phượng hoàng, một tay gối sau ót, rất chi là thoải mái, ai ngờ vừa lim dim, Phương Y Trì liền lắc eo bắt đầu mất trật tự.
"Làm sao?" Hạ Tác Chu phát mông cậu một cái, "Lại đòi gia pháp à?"
"Tiên sinh, anh nói xem bây giờ em đi tìm bọn họ, có thể giành lại tiền được không?" Phương Y Trì căn bản không phản ứng cái tay đang bóp mông mình, giở sổ loạt xoạt, "Tiên sinh, em mang Vạn Lộc Vạn Phúc đi đòi nợ nhé."
"Đòi cái rắm."
"Tiên sinh..." Một lòng nhiệt huyết của Phương Y Trì bị tạt cho gáo nước lạnh, ỉu xìu ngã trở về vòng tay của Hạ Tác Chu, "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, tiền của em làm sao bây giờ?"
Hạ Tác Chu xốc tinh thần, cảm thấy ánh mặt trời thật sự chói mắt, đem mặt vùi vào cổ Phương Y Trì, lười biếng nắn bóp eo cậu, "Chờ chồng em tỉnh ngủ rồi sẽ cùng em đi đòi."
Cậu muộn màng nhận ra lúc về tới nhà Hạ Tác Chu còn đang ngủ dở, vội vàng xoay mình, nằm trong ngực Hạ Lục gia chớp chớp mắt, "Tiên sinh, ngài đừng để ý em, mau mau ngủ tiếp."
Cơ mà Hạ Tác Chu lúc nãy còn ngủ được, giờ thì hết buồn ngủ luôn.
Hạ Lục gia xoa mặt, đứng dậy ôm Phương Y Trì trở về phòng, lôi Tiểu Phượng hoàng còn đặt tâm tư lên sổ sách ra dùng gia pháp dạy dỗ một hồi, trong một khoảng thời gian ai cũng không thể rời khỏi phòng ngủ.
Buổi tối Hạ Sĩ Lâm về đến nhà, muốn tìm ba, lại bị Vạn Phúc dùng sói con dụ dỗ, thời điểm chạy qua sân trước khi đi ngủ, dường như nghe thấy tiếng khóc.
Là ba!
Nhóc con xui xẻo nghiêm mặt, vọt tới cửa, đạp thẳng một cước.
"Ầm!" Cửa không xê dịch, giày ngược lại thì bay đi mất.
"Bộp"---- Đây là tiếng giày rơi xuống đất.
Toàn bộ tứ hợp viện đều trở nên yên tĩnh, một lát sau, đằng sau cánh cửa truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Hạ Sĩ Lâm bày trận nghênh đón, quả đấm nhỏ giơ lên, đợi cửa mở ra, hung hăng rơi xuống--- kết quả dĩ nhiên là rơi vào hư không.
Hạ Tác Chu khoác áo túm cổ tên nhóc xui xẻo, xốc thằng con trai lên, vẻ mặt nhàn nhạt: "Làm sao, muốn ăn đạn à?"
"Cha." Hạ Sĩ Lâm cố gắng duỗi chân, rướn cổ nhìn vào trong phòng, "Con nghe thấy ba khóc."
"...Không có!" Bên trong bỗng nhiên vọt tới tiếng phản bác vừa thẹn vừa hoảng.
Hạ Sĩ Lâm không nghe ra tia xấu hổ trong giọng Phương Y Trì, gãi đầu một cái, định cựa ra khỏi bàn tay Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu lại không buông tay, còn đem con trai vứt lên vai, một mực khênh tới cửa thư phòng.
Hạ Sĩ Lâm hiếm khi phải một mình đối mặt với Hạ Tác Chu, căng thẳng đến lầm bầm không ngừng.
"Bài văn hai lão tiên sinh giao cho con con làm xong chưa?" Ai ngờ, sau khi Hạ Tác Chu đặt con trai xuống, chỉ nói một câu: "Chưa xong thì đừng có chạy loạn."
Dứt lời, không ngoảnh đầu đi thẳng.
Hạ Sĩ Lâm chưa viết xong văn hít hít lỗ mũi, chờ ánh đèn trong phòng ngủ của cha tối sầm, mới vén cửa sổ hì hụi bò ra ngoài, lén lút chạy đi tìm cún con chơi đùa.
Hạ Sĩ Lâm không phải không biết ngoài sân là nuôi chó sói, nhưng mà có giải thích với đứa nhãi con chi tiết thế nào, nó cũng chẳng phân rõ sói với chó có gì khác biệt. Mà con sói nhỏ kia từ bé đã lớn lên bên người, không biết có phải thật sự không còn dã