'Thái thái' nhà Lục gia mới từ trên giường bò dậy, vừa ngáp vừa xỏ giày.
Phương Y Trì nghỉ ngơi một hồi, dù sao hậu viện cũng không có ai tới, cậu liền ngủ một giấc tới tận xế chiều, vểnh tai một hồi không thấy có động tĩnh gì lớn phía tiệm cơm, đoán chừng việc làm ăn hôm nay chẳng có gì đặc sắc, liền đi ra ngoài từ cửa sau.
Sáng nay lúc Phương Y Tĩnh uống thuốc, có nói muốn ăn bánh táo hoa ở thôn Đạo Hương, lúc này Phương Y Trì liền đi mua cho nàng.
Từ nhỏ tới lớn, cậu chỉ có em gái là người thân duy nhất, cha mẹ không biết đã mất từ bao giờ, từ lúc cậu có thể ghi nhớ, bên người cũng chỉ còn lại một mình Phương Y Tĩnh. Mười mấy năm trước, hai anh em bọn họ đi theo một đội buôn nhỏ đến Bắc Bình, một lần đi này, liền ở lại tới tận bây giờ.
Phương Y Trì xót em gái, cảm thấy nàng là người duy nhất mình có thể nương tựa trong thời buổi loạn lạc, cho nên bất luận bệnh tình Phương Y tĩnh trầm trọng đến mức nào, cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tha, chớ nói là mấy khối bánh táo, dù có đắt hơn nữa, cậu cũng sẽ mua về.
Hôm nay vận khí của cậu khá tốt, mua được ngay mấy khối bánh mới ra lò, cậu nhét vào ngực, thấy xe đẩy ba bánh ở ven đường, nhưng không muốn gọi, không nỡ tiêu tiền.
Cũng không phải đến hiệu ăn, không cần vội vã.
Phương Y Trì bước đi giữa phố xá thưa thớt, ngang qua cánh cổng chào cũ nát, bỗng phát hiện một cụ già bán kẹo hồ lô.
"Bán kẹo hồ lô đây, dính răng không lấy tiền!"
Cậu sờ sờ túi, mua một xâu, cầm trong tay vừa ngửi vừa đi về nhà.
Phương Y Tĩnh vẫn nằm trên giường, bên mép giường còn đặt một bát thuốc uống dở.
"Không uống hết?" Phương Y Trì lấy bọc bánh trong ngực ra, "Thuốc đắng giã tật, bác sĩ Vương tốn công điều thuốc, không được lãng phí."
Phương Y Tĩnh từ trong chăn ló đầu ra, uể oải cười: "Bác sĩ Vương mấy ngày rồi không tới mà."
"Bệnh em tiến triển tốt lắm, y tới làm gì chứ?" Phương Y Trì ngoài miệng nói nhẹ như không, chỉ sợ Phương Y Tĩnh từ bỏ hy vọng, nhưng thực tế trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Cậu đưa xâu kẹo hồ lô cho nàng, "Anh nhớ hồi bé em thích nhất cái này."
"Em cũng lớn chừng nào rồi..." Phương Y Tĩnh nhận lấy, cắn một viên, nhăn răng kêu chua.
"Chua?" Phương Y Trì thấy rõ ràng nàng cắn một viên bọc đường lớn, căn bản không tin, "Đừng có lằng nhằng, ngoan ngoãn uống thuốc đi."
Có kẹo hồ lô, Phương Y Tĩnh rốt cuộc uống xong thuốc. Lúc này Phương Y Trì đã sớm thay sườn xám ra từ lâu, khoác một chiếc áo ngoài màu lam đậm, bưng chén ra phía ngoài, chuẩn bị hấp chút bánh ngô làm bữa tối.
Đang dở tay, bên ngoài có người gõ cửa.
"Ai đó?" Cái nhà nhỏ này của cậu, trừ kẻ đòi nợ, căn bản sẽ chẳng có ai thèm tới.
"Là tôi."
"Vương tiên sinh?" Phương Y Trì ngẩn người, buông bát xuống, đưa tay mở thanh chốt cửa.
Khách của hiệu ăn chỉ là khách khi ở hiệu ăn, đây là quy định bất thành văn mà mọi người đều hiểu rõ, ra khỏi cửa hiệu ăn Bình An, chỉ cần không phải tình huống nhìn nhau vừa mắt, vậy thì ngài đi đường gạch của ngài, tôi đi cầu gỗ của tôi, nước giếng không phạm nước sông, ai cũng không muốn phản ứng lại.
Nhưng Vương Phù Sinh không giống vậy, Phương Y Trì còn cầm thuốc cứu em gái từ chỗ y đây.
"Sao ngài lại tới đây?" Thời điểm Phương Y Trì không mặc sườn xám, ít đi mấy phần phong tình, nhưng lại có thêm khí chất thanh nhã của người đọc sách.
Vương Phù Sinh xách hòm thuốc vào, "Xem bệnh tình Phương Y Tĩnh một chút."
"Gần đây trời trở lạnh, nàng ho khan nhiều hơn chút." Nét ưu sầu lộ ra giữa hai hàng lông mày cậu, "Thuốc cũng đắt hơn nhiều, may có ngài phối thuốc giúp đỡ phần nào gánh nặng, nhưng thuốc tây vẫn là càng ngày càng có giá."
"Không có cách nào, gần đây không yên ổn." Vương Phù Sinh biết cậu khó xử, nhẹ giọng an ủi, "Trước tôi vào xem nàng chút đã."
"Được." Phương Y Trì thay Vương Phù Sinh mở cửa, nhưng không cùng vào.
Vài làn hơi lạnh thổi qua, mây đen áp tới, cũng không lâu lắm, tuyết bắt đầu rơi. Phương Y Trì lật đật chạy về hướng phòng bếp, muốn dựng lán, tránh cho cà rốt bên trong bị tuyết vùi.
Vương Phù Sinh nghe tiếng động liền chạy đến hỗ trợ, thời điểm hai người cùng nhau dựng lán, Phương Y Trì không để ý, nhưng Vương Phù Sinh lại chợt ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm gò má bị lạnh đến trắng bệch của cậu.
Phương Y Trì dồn tâm dựng lán, lại thêm sắc trời mờ tối, căn bản không nhận thấy điều khác thường, cho đến khi bị Vương Phù Sinh túm lấy cổ tay, mới bất ngờ kinh sợ.
"Vương tiên sinh?"
"Có phải cậu đã gặp Lục gia không?"
"Đúng là gặp rồi." Phương Y Trì còn tưởng em gái xảy ra vấn đề gì, nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, "Hắn tới hiệu ăn chúng tôi."
"Hắn...hắn đối với cậu..."
"Rất tốt." Phương Y Trì tiếp tục nhón chân dựng lán, "Tốt hơn nhiều so với khách tôi gặp trong tiệm."
Cậu nói xong, dừng một chút, "Tôi không nói ngài đâu. Vương tiên sinh, ngài là một khách nhân tốt."
Trên mặt Vương Phù Sinh lộ ra nét cười khổ, "So với Lục gia thì sao đây?"
Phương Y Trì không khỏi quay đầu nhìn một cái, không thấy rõ vẻ mặt Vương Phù Sinh, chỉ đành kín đáo nói, "Các vị đều là người tốt."
"Hắn không phải người tốt!" Vương Phù Sinh tựa như bị xúc phạm, bỗng đề cao giọng.
Phương Y Trì bị dọa sợ lui về sau mấy bước, Phương Y Tĩnh bên trong cũng hỏi vọng ra, "Anh hai, mọi người làm sao vậy?"
Cậu không hiểu nguyên nhân Vương Phù Sinh nổi giận, nhưng cũng không vui khi người khác nói xấu Lục gia, chẳng qua Vương Phù Sinh dẫu sao cũng là khách quen của mình, còn giúp đỡ điều thuốc, không thể nặng lời, "Vương tiên sinh, ngài..."
"Cậu đi Mỹ với tôi đi." Vương Phù Sinh đột nhiên nói, "Tôi nuôi cậu."
Trái tim nhỏ của Phương Y Trì bị lời này dọa cho đập bịch bịch, "Bác sĩ Vương, ngài... ngài làm sao..."
"Thật ra tôi sắp phải đi du học... aiz, chỉ có thể nói với cậu, Lục gia hắn không phải loại tốt lành gì!"
Cậu càng nghe càng loạn: "Bác sĩ Vương, có phải ngài có mâu thuẫn với Lục gia không?"
"Phương Y Trì, sao cậu lại không chịu hiểu chứ?" Vương Phù Sinh thống khổ quơ hai tay, muốn nói hết chân tướng ra, nhưng mình lại cũng chính là một trong số những người lừa gạt cậu, "Lục gia... Hạ Lục gia hắn... aiz!"
"Bác sĩ Vương, tôi thấy ngài hôm nay không được khỏe lắm." Mắt thấy tuyết càng lúc càng dày, Phương Y Trì xoay người, dường như không nghe rõ Vương Phù Sinh nói, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, "Có lẽ ngài sớm trở về nghỉ ngơi một chút."
Vương Phù Sinh ngây ngốc bước đi, trước khi ra cửa chợt tỉnh lại, nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cậu, "Có lẽ mấy ngày tới tôi không thể chế thuốc cho cậu được rồi."
Hạ Lục gia đã có lời, không ai có thể mặt dày mày dạn mà cố thủ bên người Phương Y Trì được nữa.
Phương Y Trì không hiểu huyền cơ trong này, nghe vậy, lòng trầm xuống, vừa định hỏi thêm, đã thấy Vương Phù Sinh thất thiểu bước đi trên tuyết, căn bản không có ý giải thích.
Cậu đứng trước cửa nhà, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm bóng lưng thầy thuốc, trong lòng không nghĩ ngợi được gì.
Bệnh của Phương Y Tĩnh không thể ngừng thuốc, Vương Phù Sinh không đưa toa thuốc, thời gian này muốn cậu tìm một vị thầy thuốc khác, khó khăn vô cùng. Huống chi coi như thực sự tìm được bác sĩ mới, cậu chưa chắc đã có đủ tiền mua thuốc về.
Giữa tuyết rơi gió thổi truyền tới tiếng ho khan của Phương Y Tĩnh, Phương Y Trì như bừng tỉnh, gò má lạnh như băng, cậu đưa tay chạm tới, tất cả đều là nước mắt.
Cuộc sống ngày càng thống khổ, ngày càng cay đắng, Phương Y Trì hung hăng hít mũi, lau nước mắt quay vào nhà, từ trong bếp cầm hai ổ bánh ngô bưng vào nhà trong, mỉm cười nói: "Bác sĩ nói em sẽ mau chóng khỏe lên thôi."
Phương Y Tĩnh tin thật, ánh mắt thoáng kích động, "Em cũng cảm thấy gần đây tinh thần khá hơn nhiều."
"Vậy thì ăn nhiều một chút."