Editor: Anh Anh
Tề Tĩnh An tự ý cứu một người lai lịch không rõ, chuyện này hắn vốn nên đích thân nói cho Hạ Hầu Tuyên mới đúng, hắn cũng có thể đi hỏi thăm thân phận và lai lịch của người đó trước một phen.
Nhưng đêm qua hắn sợ quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, không kịp nói đến chuyện này; hơn nữa người này bị thương mất máu quá nhiều đã ngủ rồi, hắn cũng không thể bắt hắn ta thức dậy tra hỏi...!Tới sáng nay, Hạ Hầu Tuyên và người bị thương kia đều dậy sớm hơn Tề Tĩnh An được ngủ một giấc ngon lành, vậy nên chờ khi Tề Tĩnh An vội vã chạy tới, Hạ Hầu Tuyên đã trao đổi với người nọ một lúc lâu...!Thoạt nhìn, cuộc trò chuyện của bọn họ dường như không được vui vẻ cho lắm?
Tề Tĩnh An vừa mới vào lều, đã nhìn thấy Hạ Hầu Tuyên mặt không thay đổi ngồi ở đó, mà cái người quấn băng khắp người kia lại cắn răng quỳ trên mặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, Tề Tĩnh An thành thật cúi người thi lễ, vẻ mặt xấu hổ nói: "Điện hạ, đêm qua ta hành động lỗ mãng..."
"Tĩnh An, ngươi qua đây." Hạ Hầu Tuyên cắt ngang lời xin lỗi của Tề Tĩnh An, vẫy vẫy tay, cười nhạt nói: "Trong lãnh thổ Đại Ngụy cứu giúp con dân Đại Ngụy, vốn là chuyện đương nhiên, sao lại nói là lỗ mãng? Ngươi làm rất đúng."
Sau khi nhẹ nhàng trấn an Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên nhìn về phía người đang quỳ, nhìn thẳng vào ánh mắt chịu đựng đau đớn nhưng vẫn giấu vẻ sắc bén của đối phương, nói: "Ngươi đứng lên đi, quỳ cũng không giải quyết được ván đề gì.
Cho dù ta có lòng giúp ngươi, cũng không thể lờ mà lờ mờ quyết định.
Ta không thích nghe mấy câu tương tự như Không đồng ý thỉnh cầu thì nhất định không đúng dậy , nếu ngươi lấy việc cơ thể bị thương nặng làm lợi thế bức ép, thì không những không chiếm được sự đồng cảm của ta, ngược lại còn khiến ta xem thường ngươi."
Nghe lời này, vẻ mặt người nọ rùng mình, vội vàng đứng lên, thẳng tắp như cây tùng.
Tề Tĩnh An chớp chớp mắt, đã có suy đoán đại khái với tình huống trước mặt.
Hắn dời ánh mắt khỏi người trong lòng, quay đầu lại, tỉ mỉ đánh giá người hắn cứu về: Đây là một thanh niên trên dưới hai mươi lăm tuổi, vai rộng thể tráng, nước da ngăm đen; mặc dù tướng mạo không thể xem là tuấn lãng phi phàm, nhưng lại vô cùng cứng rắn; hơn nữa đêm qua khi giám sát quân y bôi thuốc cho hắn, Tề Tĩnh An đã nhìn thấy khắp người người này đều là cơ bắp cuồn cuộn...!Theo kinh nghiệm của hắn, người này rất có thể là một hào hiệp.
Sở dĩ suy đoán người này là một hào hiệp có thân thủ mạnh mẽ, mà không phải lão binh chiến đấu trên sa trường đã lâu hay lưu manh đầu đường xó chợ, là bởi vì ngoại trừ vết thương mới, thì trên người hắn không có nhiều vết sẹo, da cũng không thô ráp, ngay cả tóc cũng đen nhánh sáng bóng...!Đặc điểm lớp nhất của một hào hiệp là ở chữ "Hào", dân nghèo không có nhà thì không làm được hào hiệp, cơ thể của lão binh hay lưu manh côn đồ cũng không được bảo dưỡng tốt như vậy.
"Vị này là mưu sĩ của ta Tề Tĩnh An, cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi cẩn thận nói lại tình huống của mình cho hắn, ta giúp hay không giúp ngươi, cũng phải nghe ý kiến của hắn." Hạ Hầu Tuyên nói xong thì không cần phải nhiều lời nữa, giao lại quyền chủ đạo cho Tề Tĩnh An...!Người nọ là do Tề Tĩnh An cứu, Hạ Hầu Tuyên làm như vậy, chính là thể hiện sự tôn trọng và tin tưởng của hắn với Tề Tĩnh An, cũng ám chỉ hắn không ngại Tề Tĩnh An tự chủ trương cứu người còn lơ là bẩm báo hành động.
Người trong lòng tin tưởng hắn hơn, đương nhiên Tề Tĩnh An rất vui mừng, vậy nên hắn lập tức dốc hết tinh thần để xử lý người và việc trước mắt, không bỏ sót bất kỳ chi tiết hay điểm nghi ngờ nào.
Người Tề Tĩnh An cứu, tên là Tần Liên Hoành, vừa khéo còn là đồng hương của Tề Tĩnh An, người Lũng Tây.
Tần Liên Hoành nói hắn là Nhị gia của hiệu buôn Tần gia, thân phận này hẳn là thật: Ông chủ của hiệu buôn Tần gia Tần Chi Tung là một trong những đại phú hào của Lũng Châu, tình hình gia đình hắn gần như tất cả mọi người ở Lũng Châu đều biết, muốn giả mạo nhị đệ hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Theo lời Tần Liên Hoành, bởi vì việc buôn bán của Tần gia có đại ca trông coi, trong nhà lại không thiếu tiền, vậy nên bản thân hắn quả thật như Tề Tĩnh An đoán, là một hào hiệp: Từ nhỏ đến lớn hắn đều thích luyện võ săn bắn, từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu lôi kéo một đám huynh đệ giơ kiếm phóng ngựa đi tứ phương...!Nhìn như vậy, hào hiệp và kiểu tú tài du học bốn phương như Tề Tĩnh An có hơi phần tương tự.
Chỉ là khác biệt giữa hào hiệp và người du học vẫn rất lớn, điểm khác biệt lớn nhất là nhóm hào hiệp thường không thích đi học, không có quá nhiều học thức, cũng không lấy lý tưởng làm quan Trị Quốc Bình Thiên Hạ làm lý tưởng cuộc đời; phần lớn hào hiệp chạy bốn phía chỉ là vì mục đích vui đùa kết bạn, phóng phóng khoáng khoáng, cũng không có những theo đuổi sâu hơn, mà phần lớn đám thanh niên du học là muốn làm điều gì đó thiết thực.
Nói thật ra, cuộc sống của hào hiệp cũng giống như đệ tử nhà quyền quý: Chỉ để ý việc tiêu tiền chứ không quan tâm đến việc kiếm tiền, dù sao trong nhà cũng nhiều tiền.
Nhưng theo như Tần Liên Hoành nói, hắn không bắt nạt nam nhân ức hiếp nữ nhân, cũng không phạm tội làm bậy, cùng lắm chỉ là giơ kiến quản chuyện bất bình, thỉnh thoảng còn lấy tiền của bản thân đi cứu tế cho những nơi khó khăn, vậy nên các lão bách tính cũng không họi hắn là công tử bột, ngược lại có thiện cảm không tệ với hắn...!Người như vậy, thật sự có thể coi như là một tấm gương hào hiệp điển hình.
Vậy nhưng, phóng khoáng thuộc về phóng khoáng, trượng nghĩa thuộc về trượng nghĩa, "Hào hiệp" thật ra cũng không phải một danh tiếng tốt đẹp gì.
Cái chữ "Hiệp" này, dưới cái nhìn của phần lớn nhân sĩ thượng tầng Đại Ngụy, gần như là không chứa sự ca ngợi: Hiệp lấy võ làm loạn, trong đó những hào hiệp có tiền, có nhân mạch, danh tiếng cũng vang dội thì đặc biệt rắc rối, bởi vì bọn họ có thể dễ dàng lôi kéo một đội ngũ, trở thành một thế lực ngang ngược một phương, quậy cho thiên hạ không yên ổn...!Vậy nên nhóm quan to quý tộc sao có thể có thái độ thân thiện với nhóm hào hiệp được?
Trên thực tế, nếu dân chúng thích hào hiệp hơn đám công tử bột, thì quan lại quyền quý lại hoàn toàn khác biệt: Bọn họ thà trên đời này có nhiều đệ tử quyền quý hà hiếp dân chúng, còn hơn thấy đám công tử bột biết thành hào hiệp có thể phản nghịch bất cứ lúc nào.
May mà vừa hay Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đều không có thành kiến gì với hào hiệp, nếu không đã sớm đuổi Tần Liên Hoành trái một câu "Ta là hào hiệp", phải một câu "Ta thật sự là hào hiệp" đi rồi: Hạ Hầu Tuyên thật sự không có thành kiến với bất kỳ hạng người nào, hắn chỉ nhìn vào phẩm chất và tính cách của một cá nhân cụ thể trong đó; mà khi Tề Tĩnh An du lịch bên ngoài, đã kết bạn với không ít hào hiệp, cũng nhận được một chút giúp đỡ vô tư mà khẳng khái, vậy nên ấn tượng của hắn với quần thể hào hiệp này không tệ.
Nhưng vấn đề bây giờ là, vị nhị gia của hiệu buôn Tần gia này, thật sự chỉ là một hào hiệp thôi sao?
Tần Liên Hoành tùy tiện giới thiệu bản thân một phen, lời nói xoay chuyển, đang muốn nói ra cảnh ngộ và thỉnh cầu của hắn, Tề Tĩnh An cũng chợt lên tiếng ngắt lời: "Thì ra là Tần Nhị gia, quả thật là hạnh ngộ."
Tề Tĩnh An mỉm cười chắp tay, lại nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên, nói: "Mắt thấy trời sắp sáng trưng, không để chậm trễ việc lên đường hành quân, không bằng Tướng quân cắt cử mấy thân binh hộ tống Tần Nhị gia về Lũng Tây, cũng coi như kết một thiện duyên?"
Tần Liên Hoành giật mình, mở miệng muốn nói, nhưng lại chậm một bước...!"Vậy cứ theo Tĩnh An nói." Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt gật đầu, đứng dậy ra vẻ rời đi...!Trước đó hắn cũng đã xác định Tần Liên Hoành bề ngoài thì có vẻ hào phóng, trên thực tế cũng rất giảo hoạt, nói tới nói lui che ba giấu bốn, vậy nên hắn liền phối hợp với Tề Tĩnh An chặn kín đối phương.
"Đợi đã nào...!" Tần Liên Hoành nâng cao