Editor: Anh Anh
Tam Xuyên Khẩu nằm ở vùng tiếp giáp Diên Châu và Lũng Châu, hàng ngàn năm trước từng có ba con sông đổ vào chỗ này, tạo ra một mãnh đất màu mỡ, vì thế nên mới có cái tên này.
Vậy nhưng ngàn năm sau, ba con sông này có lẽ đã đổi hướng hoặc cạn khô, tóm lại không còn tồn tại nữa, vùng phụ cận Tam Xuyên Khẩu cũng không thích hợp cho việc trồng trọt, người ở thưa dần, trở thành một mảnh đất bị vứt bỏ.
Lúc này đã đến giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời, một đội xe ngựa hai mươi ba mươi người đang lấy tốc độ không nhanh không chậm băng qua một bãi đất sỏi, bởi vì mặt đất gập ghềnh mà bốn chiếc xe ngựa trong đội ngũ lắc lư rất mạnh, màn xe rung rung đung đưa, lờ mờ hiện ra bóng dáng của các nữ quyến ngã trái ngã phải trong xe.
"Đại Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia!" Một tiếng kêu trong trẻo truyền ra từ một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài khá lộng lẫy quý giá, giọng nói có chút nóng nảy, "Bảo đội ngũ đi chậm lại một chút, lắc lư quá rồi, lão thái thái có hơi không chịu nổi!"
Một thanh niên mặc hoa phục đang ngồi trên lưng ngựa đi đằng trước đội ngũ nghe tiếng quay đầu lại, ra hiệu cho nhóm xa phu: "Tất cả thả chậm lại tốc độ cho ta, ổn định một chút, không cần gấp rút lên đường, thân thể của lão thái thái và các phu nhân quý giá, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất nào!"
Nhóm xa phu dĩ nhiên không dám trái lệnh của Đại thiếu gia, rối rít kéo dây cương chạy chậm lại.
Cứ như vậy, đội xe ngựa vốn đã đi không nhanh, lúc này càng chậm như rùa bò, một người hình như là hộ vệ không khỏi khuyên nhủ: "Đại Thiếu Gia, có thể chậm một chút, nhưng không thể chậm như vậy được...!Cứ tiếp tục như thế, chúng ta không thể đến thành Lũng Đông trước trời tối được, sẽ phải ngủ lại ngoài trời, lão phu nhân và các phu nhân chẳng phải càng không chịu nổi à? Hơn nữa tiểu nhân nghe nói, gần Tam Xuyên Khẩu không được yên ổn, thường xuất hiện cường đạo mã tặc..."
"Được rồi được rồi, im miệng cho ta!" Vị Đại Thiếu Gia kia không kiên nhẫn nói: "Ít nói chuyện giật gân đi, mã tặc gì đó ta mặc kệ, đây là chuyện mà hộ vệ các ngươi nên quan tâm.
Ngược lại ngộ nhỡ thân thể bà nội ta lại lắc ra chứng đau đầu nhức óc gì, ngươi tới quan tâm thay ta à?"
Tên hộ vệ tái mặt, ngậm miệng không nói nữa.
Một người khác nhìn trang phục chắc cũng là thiếu gia tiến lên bắt chuyện, nhếch miệng cười như không cười nói: "Đại ca ta là hiếu tử hiền tôn, có ông trời và lão thái thái đồng thời che chở, ngay cả mã tặc cũng phải đi đường vòng...!Đúng rồi, đại ca tốt của đệ à, huynh lên xe ngựa ngồi cùng lão thái thái đi, đừng tiếp tục cưỡi ngựa với cánh tay treo ngược kia nữa, đệ nhìn mà thấy đau lòng! Ngộ nhỡ ngã thêm lần nữa, gãy luôn cánh tay còn lại, thì chẳng phải lão thái thái lại oán trách đệ mời huynh đi săn thú à?"
Đại Thiếu Gia mặc hoa phục nhất thời im lặng, sắc mặt đen kịt, có lẽ là bị chọc trúng chân đau.
Cũng phải, nhìn dáng vẻ hắn một tay treo ngược, một tay điều khiển ngựa, thật sự rất buồn cười.
Đội xe ngựa tiếp tục lấy tốc độ như rùa bò đi về phía trước, khoảng hai khắc sau, sỏi đá trên đất dần dần trở nên nhỏ vụn hơn, hình như Đại Thiếu Gia kia cũng có chút không chịu nổi cảm giác chậm rì rì này, liền lên tiếng chỉ huy: "Tăng tốc đi, mặt đất ở đây tương đối bằng phẳng, cũng không quá lắc lư."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, âm thanh lộc cộc phát ra từ đống đá lộn xộn phía trước, càng ngày càng vang, cát bụi cũng theo đó mà hất tung lên...!"Mã, mã tặc tới!"
Theo tiếng hô to của hộ vệ, đội xe ngựa nhất thời rối loạn, Đại Thiếu Gia hoa phục "A" một tiếng, quay đầu ngựa chạy ngược về.
Không đợi hắn thúc ngựa chạy được mấy bước, lũ mã tặc đã giết đến, giơ loan đao lao tới: Trên mặt mỗi người bọn chúng đều mang theo nụ cười châm chọc, vừa nói ô ngôn uế ngữ, vừa dùng mũi đao vén màn xe ngựa lên, duỗi nanh vuốt ma quỷ ra bắt những thiếu nữ trẻ tuổi run lẩy bẩy kia...
Mấy mã tặc cơ trí nhìn trúng cái xe ngựa được trang hoàng lộng lấy nhất, đồng loạt xông tới.
Trong tưởng tượng của bọn chúng, trong xe nên có một lão thái thái tóc bạc đầu đầy trang sức quý giá, một hai phu nhân được chăm sóc tốt vẫn còn phong vận, và mấy tiểu nha đầu trong veo như nước ngồi ở đó...!"Sắp xếp" như vậy, bọn chúng đã thấy nhiều.
Tuy nhiên, khi màn xe thật sự được vén lên, đập vào mắt lũ mã tạc là các nữ tử mạnh mẽ tay cầm lưỡi dao sắc bén...!Thì ra là vậy! Đội xe ngựa này căn bản là mồi nhử!
Lũ mã tặc hoảng sợ phản ứng lại, hô to "Rút lui", nhưng đã quá muộn: Con mồi chợt lộ ra nanh vuốt biến thành thợ săn, giết bọn họ trở tay không kịp!
Chỉ thấy những nữ hài tử run lẩy bẩy, một khi bị mã tặc bắt lên lưng ngựa, đều biến thành nữ chiến sĩ anh dũng, gọn gàng linh hoạt cắm dao găm vào tim của mã tặc.
Rồi sau đó, những con ngựa này thuộc về bọn họ, loan đao cũng thành chiến lợi phẩm, họ hiên ngang mạnh mẽ giật giây cương, giết ngược lại đám mã tặc.
Mà một thiếu gia khác từng châm chọc "Đại Thiếu Gia" đó, cũng tháo cung tên vốn tưởng rằng chỉ là vật trang trí treo cạnh yên ngựa xuống, giơ tay giương cung, một mũi tên một mã tặc, chính xác đến dọa người...
Ngay cả "Nha hoàn" và "Thiếu gia" cũng có thực lực như vậy, thì bọn hộ vệ càng không cần phải nói, bọn họ đều là cao thủ.
Trong đó người lợi hại nhất cũng không phải tên hộ vệ lên tiếng trước đó, mà là một thanh niên mặt gỗ ném vào trong đám người cũng không nhận ra: điểm, chọn, chuyển, đâm, quét, chỉ thấy hắn cầm một cây trường thương Hồng Anh trong tay múa như rồng lượn, bóng thương rực rỡ, ở trong đám mã tặc giết ba vào ba ra còn ngại chưa đủ, lại quay đầu ngựa vọt ngược lại, giết đám mã tặc té cứt té đái mới thôi...!Tại đây với một tay thương thuật điêu luyện làm nổi bật, cái khuôn mặt gỗ ngơ ngác kia cũng có vẻ có sức hấp dẫn hơn.
Mặc dù nhóm mã tặc có khoảng bốn mươi, năm mươi người, nhưng cũng không chiếm được chút lợi ích nào từ hai mươi ba mươi nam nam nữ nữ này: Vừa bởi vì ngay từ đầu bọn chúng đã sơ suất, cũng bởi vì thực lực của đối thủ cao hơn bọn chúng một bậc lớn...!Những nam nam nữ nữ đó chẳng những công phu bản thân đủ cứng, còn phối hợp với nhau rất ăn ý, thậm chí còn lộ ra chút cảm giác chiến trận...!Còn đám mã tặc chỉ biết gào thét lao tới cướp bóc giết chóc há có thể không hạ được?
Người duy nhất có thể được coi là quả hồng mềm, cũng chính là "Đại Thiếu Gia Hoa phục " đó: Cánh tay hắn thật sự bị thương, hoàn toàn không có sức chiến đấu, chỉ có thể một tay điều khiển ngựa tránh trái tránh phải, nhiều lần suýt thì bị chém trúng...
"Cứu mạng!" Mắt thấy một thanh loan đoan sắc bén chém ngang tới, Đại Thiếu Gia không kịp né tránh, mặt cũng hoảng sợ tái xanh...!Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng dây cung vang lên, mũi tên như sao băng vụt qua, bắn trúng cổ tên mã tặc, hắn há hốc miệng, hai mắt trợn trừng ngã khỏi ngựa, một đao đoạt mạng cuối cùng dừng lại giữa đường.
"Kỷ huynh, ngươi lại nợ ta một mạng đấy." Đó chẳng phải là "Thiếu gia" bắn tên, cũng chính là Tề Tĩnh An sao.
Lúc này bốn mươi năm mươi mã tặc đã tử thương một nửa, những mã tặc còn sót lại cũng đều không còn sức lực và ý chí chiến đấu, nên muốn nhặt quả hồng mềm để xoa bóp.
May là Tề Tĩnh An vẫn tập trung tinh thần chú ý đến tất cả động tĩnh của mọi người trên chiến trường, không lơi lỏng một chút nào, vậy nên mới có thể kịp thời cứu Kỷ Ngạn Bình.
"Hừ, nếu không phải cánh tay của ta có vấn đề, thì còn lâu mới cần ngươi cứu...!Như vậy đi, cộng thêm lần này, tính một lượt là ta nợ ngươi cả cái mạng, đừng có nói với ta cái gì mà Một nửa nữa." Kỷ Ngạn Bình tức tối nói.
"Tính mạng mà cũng có thể lấy ra cò kè mặc cả à? Mỗi người vốn chỉ có một cái mạng mà thôi!" Tề Tĩnh An cười ha ha, không đấu võ mồm như trẻ con với Kỷ Ngạn Bình nữa, hắn thúc hai chân vào bụng ngựa, giục ngựa vọt vào trong cuộc chiến tương trợ cấm vệ quân và Nương Tử Quân, nhanh chóng giết sạch những tên mã tặc còn lại.
Qua trận chiến này, tinh khí thần của mỗi người đều có chút biến hóa nhỏ, cũng sinh ra tình đồng bào với nhau.
Chỉ là, chận chiến nho nhỏ này còn chưa tính là bắt đầu, cùng lắm coi như làm "Nóng người"...!không bao lâu, mười mã tặc chạy thoát "Không phụ sự mong đợi của mọi người", cuối cùng dẫn cứu binh đến...!Gần 300 mã tặc kêu loạn giết tới, vó ngựa hất tung bụi đất gần như bao phủ cả đám người Tề Tĩnh An.
"Rút lui!" Đám người Tề Tĩnh An quay đầu ngựa chạy trở về, kích động được lũ mã tặc càng kiêu căng hơn,