Editor: Anh Anh
"Cũng bởi vì ngươi ôm ta vào phòng trước mặt mọi người mà tất cả các huynh đệ bắt đầu gọi ngươi là phò mã rồi à?" Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Hầu Tuyên khó khăn lắm mới tỉnh lại ngồi dựa vào giường, nghiền ngẫm nhìn Tề Tĩnh An, chậm rãi nói: "Tĩnh An à, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ báo cáo với ta tinh thần lòng quân của các tướng sĩ có bị ảnh hưởng gì lớn không, người Bắc Yến trong thành Trác An có an phận không, cộng với thám báo chúng ta phái ra ngoài có truyền về tin tức mới nhất của Vương Đình Bắc Yến không...!Kết quả ta vừa mới mở mắt, tình huống đầu tiên mà ngươi báo cáo với ta lại là như vậy, có ý nghĩ sâu xa gì sao?"
Tề Tĩnh An ngồi ở bên mép giường, ánh mắt dao động nói: "Không có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ muốn nói cho ngươi biết một tiếng...!Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Oh, cho dù ngươi không nói cho ta biết Một tiếng này, ta cũng biết rõ ngươi nhất định sẽ phụ trách." Hạ Hầu Tuyên nhướng mày cười một tiếng, lại nói: "Thật ra ngươi muốn hỏi ta, có để ý ngươi thừa dịp lúc ta hôn mê mà công khai chuyện của hai chúng ta trước mặt mọi người, có đúng không?"
Mặt Tề Tĩnh An không chút thay đổi, nhưng lông mi không khỏi run lên, hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi có để ý hay không đây?"
"Ta đương nhiên không để ý, " Hạ Hầu Tuyên tự nhiên nói: "Ngươi cứ thoải mái đi, ta cũng không phải loại quỷ hẹp hòi thích thể diện, ngươi ôm ta một cái thì có gì ghê gớm? Cho dù ngươi hôn ta trước mặt mọi người, ta cũng không thèm để ý." Nói tới đây, con ngươi Hạ Hầu Tuyên đảo một vòng, lại bổ sung một câu, "Nhưng ngươi trước ôm sau tấu như vậy, tương lai phụ hoàng ta nhận được tin tức có để ý hay không, vậy thì ta không có cách nào xác định."
Tề Tĩnh An khẽ ậm ừ, liếc mắt nhìn, dùng khóe mắt dò xét Hạ Hầu Tuyên, nói: "Ta cũng đã nửa gạo nấu thành cơm, sau này bệ hạ hoặc là chém ta, hoặc cũng chỉ có thể nhận ta làm con rể, còn có gì không thể xác định?"
Hạ Hầu Tuyên hơi buồn cười, lại cảm thấy nét mặt "Tráng liệt mà vô lại" lúc này của Tề Tĩnh An thật sự đáng yêu, liền sáp đến hôn lên mặt đối phương một cái, cười nói: "Nói cũng phải, chỉ là giữa chúng ta vốn không phải là gạo, đến lúc đó ta sẽ nói với phụ hoàng, cơm là hai chúng ta cùng nhau nấu...!Hà, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi cứ yên lòng cả nghìn lần đi."
Tề Tĩnh An sờ sờ hai má nóng rực, đột nhiên đứng dậy, cố ý bày ra dáng vẻ rất thô bạo, thực tế động tác lại rất dịu dàng đẩy Hạ Hầu Tuyên ngã xuống giường, chống nạnh nói: "Ngươi cũng đã bị thương thành ra thế này rồi còn nấu cơm cái gì nữa, ngoan ngoãn nằm im cho ta, ta đi hâm nóng cơm trưa lúc nãy có để phần ngươi rồi mang tới cho ngươi ăn, hừ."
Hạ Hầu Tuyên hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười nói: "Nhìn động tác vừa rồi của ngươi kìa, ta còn tưởng ngươi sẽ nói Vậy bây giờ chúng ta tới nấu cơm đi mỹ nhân chứ...!Aizzz, xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp trình độ hiền huệ của ngươi rồi Tiểu Miêu Miêu."
Tề Tĩnh An bỏ lại một câu "Rõ ràng là ta đánh giá thấp trình độ mặt dày của ngươi", sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng thấy có chút cảm giác chạy trối chết.
Hạ Hầu Tuyên sờ lên lồng ngực băng bó dày đặc, bật cười lẩm bẩm: "Tĩnh An à Tĩnh An, cơ hội tốt như vậy mà ngươi cũng không nắm lấy, vậy thì chờ sau khi vết thương của ta lành lại, ta sẽ không khách sáo đâu..."
Phía bên này, tranh thủ đại chiến vừa kết thúc, thời gian sau khi bị thương lại càng nhàn hạ, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An ngọt ngọt ngào ngào, định danh phận trước mặt mọi người, tú ân tú ái, bầu không khí giữa hai người sắp làm người bên cạnh bị ngọt đến sâu răng.
Mặt khác, chiến tích hiển hách của Hạ Hầu Tuyên liên tiếp truyền về kinh thành, cuối cùng đã dâng lên một trận sóng lớn ở cả trong lẫn ngoài triều đình!
Lúc này, dân chúng trong thành Ninh Kinh không ngừng phong Hạ Hầu Tuyên là chiêu thánh trưởng công chúa chuyển thế, nghìn nghìn vạn vạn bách tính chất phác bên trong biên giới Đại Ngụy cũng đều cho rằng dù hắn không phải là Hạ Hầu Bình Ninh chuyển thế, thì ít nhất cũng là chiêu thánh trưởng công chúa thứ hai; ngay cả bên trong biên giới Bắc Yến cũng lờ mờ truyền ra tiếng gió này, làm quốc chủ và các đại thần Bắc Yến đều cảm thấy vừa tức giận vừa kiêng dè, còn không khỏi sinh ra khủng hoảng và sợ hãi...
Bọn họ chuẩn bị bao nhiêu năm, trải qua mấy đời cổ gắng của quốc chủ Bắc Yến, rốt cuộc mới nuôi được thành công gần ba mươi vạn đại quân, ai mà ngờ đánh một trận bị tổn thất lớn!
Hơn nữa đáng sợ hơn là, mấy ngày gần đây, trong thành trấn nơi hạ du Trác Thủy của Bắc Yến đột nhiên bùng phát ôn dịch nghiêm trọng, ngọn nguồn chính là từ những binh tướng may mắn chạy thoát khỏi lũ lụt!
Hai tin dữ này làm tổn hại lớn đến thực lực quốc gia của Bắc Yến, đừng nói là tiếp tục xâm lược Đại Ngụy, hiện tại người Bắc Yến lo nhất chính là Đại Ngụy có xâm lược ngược lại bọn họ không...!Mà trên thực tế, cuộc "Phản xâm lược" hiển nhiên đã bắt đầu, không phải Hạ Hầu Tuyên đã chiếm lĩnh được thành Trác An rồi à?
Trong mắt quốc chủ và các đại thần Bắc Yến, "Trưởng công chúa Đại Ngụy" thật sự là một phong hào đáng sợ...!Những người được nhận phong hào này đều là loại người gì vậy, một hai đều là nữ la sát! Những năm gần đây, mắt thấy hoàng đế Đại Ngụy đời sau không bằng đời trước, thực lực quốc gia ngày một suy tàn, bọn họ từng cho rằng thời điểm quật khởi Bắc Yến cuối cùng đã tới! Chủ nhân của Trung Nguyên sắp phải đổi người rồi!
Trước khi quyết định tập kích Ninh Kinh, bọn họ sao có thể nghĩ đến kết quả sẽ trở thành như vậy...!Lại một trưởng công chúa Đại Ngụy hoành không xuất thế, ngăn cơn sóng dữ!
Mặc dù chiến tích hiện tại của Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không thể đặt chung một chỗ so sánh với công tích vĩ đại của nữ nhân hào kiệt Hạ Hầu Bình Ninh, nhưng bây giờ hắn mới chỉ có mười sáu tuổi thôi đúng không? Nghĩ đến tương lai mấy chục năm sau...!Trời ạ, chẳng lẽ thật sự là ý trời? Ông trời nhất định không để người Bắc Yến bọn họ bước qua rào cản "Trưởng công chúa Đại Ngụy" này ư?!
Vừa nghĩ như thế, quốc chủ Bắc Yến và các đại thần đều biến sắc khi nhắc đến cái tên "Trưởng công chúa Đại Ngụy", gần như muốn cầu xin đại năng "Phù hộ" cho hoàng thất Đại Ngụy