Editor: Anh Anh
Những sự kiện xảy ra năm ngoái, bất kể là vụ án gian lận trong kỳ thi mùa xuân, Bắc Yến tập kích Ninh Kinh, hay Quách lão tướng quân lấy tính mặng đổi lấy Tây Man phân liệt, cũng đều làm tâm trạng của mọi cười vô cùng nặng nề.
Tới đầu năm nay, sự kiện trọng đại đầu tiên chính là đại hôn của trưởng công chúa điện hạ...!Đây chắc chắn là một điềm báo cực kỳ tốt, vậy nên mức độ ủng hộ và nhiệt tình của triều đình dân chúng đối với vấn đề này đều rất cao, bất kể là trên triều đình hay trong hậu cung, nhóm đại thần và hậu phi đều không muốn mang chuyện mất hứng tới quấy rầy hoàng đế, bọn họ đều ăn ý bày ra bầu không khí hài hòa, thái độ với hai người Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An ngoại trừ chúc mừng cũng chỉ là chúc mừng...!Mọi người đều không phải đồ ngốc, bất kể trong lòng họ nghĩ như thế nào, ở thời điểm cả nước vui mừng, chỉ cần im lặng mỉm cười là được, đúng không?
Những nhân vật quan trọng đều im lặng mỉm cười, nhóm thường dân bách tích thì lại nghị luận sôi nổi: Đối với hầu hết quần chúng thích xem náo nhiệt mà nói, cảm xúc lớn nhất với việc hỉ này là...!Chuyện xưa của phò mã quá truyền cảm hứng rồi! Còn truyền cảm hứng hơn cả chuyện xưa trong thoại bản!
Những thư sinh nghèo trong thoại bản thường thường chỉ sau khi đỗ trạng nguyên mới có thể cưới được quỹ nữ nhà cao cửa rộng, hơn nữa cùng lắm cũng chỉ cưới được tiểu thư nhà Thừa tướng...!Còn Tề Tĩnh An thì sao? Đừng nói là Trạng Nguyên, ngay cả cái danh tiến sĩ thấp nhất hắn cũng không trúng khảo, lại có thể cưới được hòn ngọc quý trên tay hoàng đế! Hơn nữa trưởng công chúa điện hạ vừa có thể lên ngựa giết địch bảo vệ quốc gia, bản thân lại là một đại mỹ nhân đỉnh của đỉnh, rõ ràng là nữ thần trong mắt vô số người...!Phò mã thật sự làm người ta quá ước ao ghen tị rồi!
"Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc, đương triều chỉ có một vị công chúa như vậy, nếu còn có thêm mấy người, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ ngày ngày ngồi xổm ở tường cung chờ cơ hội vô tình gặp được công chúa!"
Tiết trời vẫn đang độ xuân hàn, nhưng trong quán trà lại cực kỳ náo nhiệt, nước bọt văng tứ tung, khiến những người xung quanh ồn ào sôi nổi...!"Chỉ bằng dáng vẻ mắt nhỏ mũi tẹt này của ngươi, mà còn muốn vô tình gặp được công chúa? Bảo đảm ngay cả lão ma ma xuất cung mua thức ăn cũng coi thường ngươi!" "Còn có cái giọng vịt đực này nữa, vừa mở miệng đã dọa công chúa sợ chạy mất dép?" "Cái gì chứ, bản lĩnh công chúa thế nào, sao có thể bị tiểu tử này dọa chạy được, nhất định là sẽ coi hắn thành gian tế của địch quốc, một thương xuyên tim!" "Ha ha ha ha..."
"Ha, ban đầu ngươi đúng là nhẹ dạ cả tin, ta vừa hô ngươi liền đáp, còn lập tức nói chuyện phiếm với ta, chưa từng nghĩ ta có thể là gian tế của địch quốc à? Chậc chậc, lòng cảnh giác của ngươi còn không bằng ông cụ đang ăn bánh uống trà bên kia!" Đúng lúc đi ngang qua quán trà, nghe được mấy câu bát quái này, Tề Tĩnh An lập tức hăng hái ghé sát vào tai Hạ Hầu Tuyên trêu ghẹo.
...Đám người đang bàn luận sôi nổi kia chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, những lời bọn họ nói đều đã truyền hết vào tai của chính chủ: Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An vai kề vai đi dạo trên đường lớn, cả đường đều nghe được rất nhiều lời bàn tán về bọn họ, nội dung gì cũng có, đủ thể loại, vừa thú vị vừa buồn cười.
"Hừ, ngày hôm đó sau khi chúng ta chia tay thì ta đã phái người đi thăm dò ngươi, ngươi nghĩ ta là một cô gái nhỏ ngây thơ không rành thế sự à?" Hạ Hầu Tuyên cười một tiếng, "Hơn nữa, mặc dù ngươi là một anh chàng tuấn tú mắt to mũi cao, nhưng nếu ban đầu không phải ngươi vừa mở miệng đã gọi ta là Tam điện hạ, còn cố làm ra vẻ huyền bí nói Mấy từ ngữ chuyên dụng cho các mưu sĩ tự tiến cử, ta căn bản đã mặc kệ không hỏi ngươi!"
Tề Tĩnh An liếc mắt, "Theo như tình huống rồng vây nước cạn khi đó của ngươi, rõ ràng là nhặt được một tôm binh coi như kiếm lời, nhưng nếu có thể mò được tướng cá thì lại càng có lãi! Vậy nên cho dù đúng là ta đang cố làm ra vẻ huyền bí, thì ngươi cũng sẽ không nhịn được nghe nhiều thêm vài câu..."
"Đúng vậy, lúc đó ta chỉ ôm suy nghĩ tiện tay nhặt một binh tôm tướng cá, mới có thể đáp lại ngươi...!Ai mà ngờ lại có thể bắt được một Quy thừa tướng chứ?" Hạ Hầu Tuyên cười tủm tỉm nói.
Khóe miệng Tề Tĩnh An cong lên, "Quy Thừa Tướng? Rõ ràng là rể hiền mới đúng!"
"Khà, cho dù ta sẵn sàng thừa nhận ngươi là rể hiền ông trời đưa đến cho ta thì sao? Người trên thiên hạ này cũng đều cảm thấy ngươi là tú tài nghèo gặp được vận may lớn." Hạ Hầu Tuyên giang tay.
Tề Tĩnh An nhất thời không nói được gì, trên đường đi, hắn đã nghe đến hàng chục, hàng trăm phiên bản chuyện xưa về cuộc gặp gỡ quen biết rồi yêu nhau giữa hắn và Hạ Hầu Tuyên, vậy nhưng những người kể chuyện đó hầu như đều sẽ "Tàn nhẫn" tô đậm thân phận vừa nghèo túng vừa tội nghiệp của hắn, sau đó sẽ đến bước ngoặt lớn kích động lòng người, nói bởi vì trên phần mộ tổ tiên của hắn có khói xanh nên mới được trưởng công chúa điện hạ coi trọng...!Có nhầm không vậy, thân phận thật sự của hắn là cháu trai nhà thổ hào đấy?!
"Lại nói ngày đó, Phò Mã vừa từ một vùng núi hẻo lánh đi đến kinh thành phồn hoa, lộ phí đều đã xài hết trên đường, đừng nói là ở khách điếm, ngay cả cơm cũng ăn nổi, đáng thương làm sao! Ông trời lại còn không thương tình, đổ mưa như trút nước, xối hắn ướt đẫm từ trong ra ngoài! Cũng may chưởng quỹ của Vân Khách chúng ta có con mắt tinh tường biết nhìn châu ngọc, liếc một cái đã thấy hắn có phúc lộc chi tướng, chỉ là tạm thời còn thiếu một chút cơ duyên, vì vậy mới mời hắn vào tiệm trú mưa, còn mời hắn ăn cơm...!Khà! Chưởng quỹ của chúng ta có lợi hại không? Cái này thật sự không phải khoác lác đâu! Còn nữa, ban đầu Phò Mã đã ăn hai món chiêu bài nổi tiếng của Vân Khách chúng ta là Đoàn tụ sum vầy và Phượng đậu cành ngô, hắn ăn như hổ đói, khen không dứt miệng! Hơn nữa từ đó trở đi, wow, hắn bắt đầu đổi vận, tú tài nghèo biến thành cây ngô đồng, khiến cho phượng hoàng bay cao trên bầu trời cũng phải đậu xuống, đoàn tụ xum vầy với hắn! Vậy nên mới nói điềm tốt quan trọng cỡ nào chứ, ai da, các ngươi còn chần chừ gì nữa? Mau vào mau vào, tới nếm thử món ăn chiêu bài của Vân Khách chúng ta đi, mỗi một món đều rất tỉ mỉ, ăn xong lưu giữ Đại Vận! Không tin các ngươi đi hỏi Phò Mã mà xem!"
"Phụt!" Đi tới đi lui lại nghe thấy một đoạn như vậy, Tề Tĩnh An thật sự chịu phục, "Chưởng quỹ của Vân Khách này...!Cao, thật sự là cao!"
Hạ Hầu Tuyên cười khà khà, nói: "Quá khen quá khen, đa tạ đa tạ, Vân Khách này chính là sản nghiệp của ta."
"..." Tề Tĩnh An lặng lẽ vươn tay, mượn quần áo che giấu mà nhéo mạnh Hạ Hầu Tuyên một cái: hừ hừ, bây giờ ngươi cứ đắc chí đi, đợi đến ngày thành thân, xem ta đắc chí thế nào!
...!Ngày mùng hai tháng hai, vừa là Tiểu Hoa triêu, vừa là Long Sĩ Đầu*, cũng là ngày hoàng đạo thích hợp cưới gả, lại càng là ngày mà Tề Tĩnh An chờ đợi đã lâu, là một ngày tốt muốn đắc chí thế nào thì đắc chí thế đó!
*龙抬头: Long sĩ đầu (Rồng ngẩng đầu) - Lễ hội truyền thống của Trung Quốc được tổ chức vào ngày thứ hai của tháng thứ hai theo lịch Trung Quốc, cầu mưa thuận gió hòa, xua đuổi tà mà, rước điểm lành
Ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Đeo hoa lụa đỏ, cưỡi ngựa lớn xuất phát từ phủ phò mã, Tề Tĩnh An tiến về phía hoàng cung đón dâu dưới ánh mắt hâm mộ của vô số người, thần thái phấn khởi, vui đến mức miệng sắp không khép lại được...
Phủ phò mã là do Hoàng đế đặc biệt ban cho con gái con rể để dùng cho việc thanh thân, sau này cũng có thể làm chỗ ở cho bọn họ khi trở lại kinh thành thăm người thân, mặc dù diện tích không tính là rất lớn, nhưng bày trí bên trong rất ấm áp, mỗi một gian phòng, thậm chí mỗi một chi tiết đều là do đích thân Tề Tĩnh An giám sát cải tạo...!Trong mấy tháng này, Tề Tĩnh An cũng không nhàn nhã như Hạ Hầu Tuyên, cho dù biết rõ sau khi bọn họ thành thân cũng sẽ không ở lại phủ phò mã này bao lâu, hắn cũng quyết định bày trí nơi này thật tốt, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ của hắn và người yêu.
Vào giờ phút này, cả Kinh Thành đều như sôi trào, nghìn nghìn vạn vạn quần chúng bát quái đi theo đội ngũ rước dâu của Phò Mã đi tới cửa cung, rồi sau đó lại vây quanh công chúa điện hạ ngồi kiệu hoa trở về phủ phò mã, nhìn của hồi môn mang theo mà chảy nước miếng, ồn ào đi nhặt tiền đồng nhóm cung nhân đưa dâu rải dọc đường đi...
Ban đêm, sau khi đã bái thiên địa xong, công chúa điện hạ được hỉ nương đỡ đến tân phòng, còn khảo nghiệm của Phò Mã thì giờ mới bắt đầu...!Mấy trăm đại quan quý tộc tới cửa ăn mừng, trong này có bao nhiêu người muốn chuốc say hắn...!Thật sự đếm không xuể.
Chỉ là, Tề Tĩnh An xuất thân từ Lũng Tây, vốn đã có tửu lượng cao, bây giờ người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, lại càng phát huy tốt hơn, lực chiến đấu cao đến mức làm người ta líu lưỡi không nói nên lời!
Chạy một vòng lại một vòng, uống một ly lại một ly, bao nhiêu người rối rít mắt nổ đom đóm gục xuống bàn, nhưng Tề Tĩnh An uống nhiều nhất lại dường như càng uống càng tỉnh...
"Ấy, Tam ca? Vừa rồi ngươi trốn đi đâu vậy, chúng ta uống một chén nào!" Tề Tĩnh An từ bị người khác chuốc rượu đến chuốc ngược lại cho người khác, càng chiến càng hăng, gần như có thể nói đánh đâu thắng đó không gì cản nổi...!Lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy Hạ Hầu Trác, lập tức không chút do