Editor: Anh Anh
Nghe vậy, trong lòng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, nghiêng đầu ngắm nghía vẻ mặt có chút hoang mang đáng yêu của Tề Tĩnh An, đột nhiên hắn sinh ra dục v0ng muốn thổ lộ hết: Chuyện chuyển kiếp, có lẽ có thể nói với phò mã nhà mình rồi nhỉ? Dù sao độ tin tưởng giữa hai người bọn họ đã sớm đủ cao rồi, hơn nữa khả năng tiếp nhận của Tề Tĩnh An cũng mạnh, căn bản không cần phải lo lắng, vậy thì...
Thế nhưng, không đợi Hạ Hầu Tuyên đưa ra quyết định, đánh xong bài văn nghĩ sẵn trong đầu, Tề Tĩnh An lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngươi cũng là người không bình thường, hơn nữa mức độ không bình thường cũng không thấp hơn bọn họ!"
Hạ Hầu Tuyên nhất thời im lặng, dục v0ng thổ lộ tràn ngập trong đầu vèo một cái bay đi hết, thay vào đó là dục v0ng "Không đứng đắn"...!Vì vậy hắn kéo Tề Tĩnh An bước nhanh, chuẩn bị chạy nhanh về nhà, khiến Tề Tĩnh An cảm nhận cho rõ cái sự "Không bình thường" của hắn, Hừ!
Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không hề nói gì, nhưng giữa phu phu hai người vốn đã ăn ý, chỉ đơn thuần nhìn động tác và vẻ mặt của hắn thì Tề Tĩnh An cũng biết hắn muốn làm gì...
"Này, này, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cần gì phải vội vã về nhà? Không bằng đi tìm Hứa Thắng đi, không phải ngươi chịu trách nhiệm chỉnh đốn lại cấm vệ quân à, chúng ta đi tìm hắn rồi cùng đến đại doanh Kinh Giao chọn người thôi." Lúc này vừa mới buổi trưa, nếu bọn họ chạy về nhà lêu lổng thì...!Tề Tĩnh An nghĩ thôi đã thấy áp lực rất lớn, không khỏi có chút hối hận vừa rồi không che miệng lại, đi kích thích người yêu mình.
"Chỉnh đốn cấm vệ quân mới là chuyện không cần gấp gáp." Hạ Hầu Tuyên cười thầm: "Đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn đang trong thời kỳ tân hôn, chuyện quan trọng nhất là cả ngày dính chung một chỗ, bất cứ chuyện gì cũng có thể để lại phía sau."
Không đúng à, tới giờ hai phu phu bọn họ thành thân vẫn chưa đến mười ngày, rõ ràng vẫn còn đang ở trong thời kỳ trăng mật, chàng chàng thiếp thiếp mới là chuyện bọn họ nên làm nhất.
Lúc trước phải đánh đánh giết giết với đám phản tặc không thể làm gì, may mà kết quả cũng coi như không tệ, thăng quan tiến chức, quyền to vào tay, xem như là kinh hỉ trong kỳ trăng mật.
Sau khi trận chiến quyền lực kia đã xong xuôi thì tạm thời không cần phải nóng lòng nữa, tương lai còn dài mà.
"..." Bây giờ đến phiên Tề Tĩnh An câm nín, chỉ có thể đỏ mặt theo sát Hạ Hầu Tuyên vội vã về nhà, làm chuyện nên làm trong thời kỳ tân hôn.
Cứ như vậy, những ngày kế tiếp, cuộc sống gia đình của công chúa điện hạ quả thật vô cùng dễ chịu, thời thời khắc khắc dính ngấy một chỗ với phò mã, mỗi ngày đều phải "Ăn" thật no; cách vài ngày tham gia triều hội một lần, bọn họ lại tay trong tay cùng đi cùng về, làm không khí nghiêm túc trong Cần Chính Điện cũng lây nhiễm chút hương vị ngọt ngào, biểu hiện ân ân ái ái của bọn họ càng chọc mù mắt nhiều người hơn...
Aizz, hơn mười năm xuyên qua đến nay, cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt, hài lòng thoải mái trôi qua, lấy ý chí kiên định mục tiêu rõ ràng như Hạ Hầu Tuyên cũng sinh ra chút khuynh hướng đắm chìm trong hương dịu dàng không thể tự kiềm chế.
May mà còn có Tề Tĩnh An "Tràn đầy ý thức trách nhiệm", hắn vẫn luôn "Dốc hết sức lực" đốc thúc Hạ Hầu Tuyên nghiêm chỉnh lại, để tâm vào chính sự nhiều hơn, lúc này mới dập tắt suy nghĩ "Rơi vào sa đọa" đang manh nha trong đầu minh chủ của hắn từ trong trứng nước: Đúng là thật không phụ cái danh xưng hiền huệ của hắn.
Tiết trời xuân càng ngày càng ấm, Hạ Chí đến gần, sự vụ trên triều đình càng ngày càng nặng nề, thời kỳ trăng mật của công chúa và phò mã mới chấm dứt: Lúc trước bởi vì vẫn còn dư âm của sự kiện thái tử tạo phản, vậy nên không khí trên triều cũng giống như khí hậu mùa xuân không nóng không lạnh, cả đám đại thần đều ăn ý không khơi việc lên chọc cho Hoàng đế không vui, hòa hòa thuận thuận quan sát hướng gió; mà khi sự việc đã trôi qua được hơn một tháng, thủ đầu thủ đuôi bụi trần lắng đọng, dường như Hoàng đế cũng đã dời sự chú ý, không khí trên triều đình liền bắt đầu nóng lên, có lúc xảy ra tranh luận và bác bỏ, tất cả mọi người đều không phải nơm nớp lo sợ nữa, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cũng có đất dụng võ.
..."Bởi vì cưỡng ép thu thuế đất mà sai người đánh gãy chân một ông lão, còn cướp đoạt con dâu ở góa nhà người ta về làm thiếp, một vị quan huyện như vậy mà ba năm liền vẫn lấy được khảo hạch thượng đẳng, được đề cử thăng lên làm phủ quan?"
Trên Cần Chính Điện, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên bước ra khỏi hàng, khí thế bùng nổ liếc xéo Từ thừa tướng, cười lạnh quát hỏi: "Thiên Lý ở đâu?!"
Lại nói hôm đó, triều hội vừa mới bắt đầu, Từ thừa tướng đã bước ra khỏi hàng tuyên đọc một danh sách tiến cử dài dằng dặc, ước chừng khoảng hơn trăm người.
Đây là thông lệ ba năm một lần, chiếu theo tình huống bình thường, khi Thừa Tướng đại diện cho cả đám trọng thần nắm quyền tuyên đọc hết danh sách khảo hạch xuất sắc và danh sách quan viên được tiến cử thăng chức, thì tương đương với việc "Thông báo", chỉ cần trong triều không có ai đứng ra dị nghị, thì Hoàng đế sẽ phê một chữ "Chuẩn", khiến hơn trăm tên quan viên trong danh sách xê dịch vị trí một chút, vừa lấp vào cái "Hố củ cải" đằng trước, cũng để lại cho đằng sau một cái "Hố củ cải", mọi người đều vui.
Vậy nhưng, tình huống lần này lại khác với năm trước, khi Từ thừa tướng dùng giọng điệu buồn chán bình lặng không gợn sóng đọc xong một danh sách thật dài, mà hầu hết người trên triều đình đều đã cực kỳ buồn ngủ, thì Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn mang tinh thần phấn chấn đột nhiên bước ra khỏi hàng gây khó dễ cho Từ thừa tướng, khiến tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng đế đều run lên...
"Hả? Con ta nói tới ai?" Hoàng đế bất giác dựng thẳng sống lưng, không lười biếng dựa vào trên tay vịn ngự tọa nữa, còn lộ ra ánh mắt cực kỳ hứng thú: Con gái tốt của mình mới tham gia vài lần triều hội đã bắt đầu khiêu chiến quyền uy của lão hồ ly, đây là chuyện mà hoàng đế rất vui lòng được thấy.
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nói tới Hoàn Nam Tri Huyện Bồ Thiệu Xương, cả người loang lổ ác tích, vậy mà vẫn nằm trong danh sách tiến cử của Thừa tướng, thật sự khiến người ta không thể không nảy sinh nghi ngờ với tiêu chuẩn khảo hạch cử hiền của Thừa tướng!" Khi nói chuyện, ánh mắt Hạ Hầu Tuyên sáng rực, cả người lộ vẻ tự tin phi phàm: Đã nắm được đại quyền thì không nên bỏ không, đương nhiên là phải nắm chặt tất cả các cơ hội có thể đả kích kẻ địch, loại bỏ phe đối lập, sau đó tăng thêm sức lực nâng đỡ thế lực của mình.
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật, gương mặt già nua rũ xuống nhìn sang, cũng không phản bác lại câu quát hỏi của Hạ Hầu Tuyên hay nói những lời vô nghĩa như có chứng cớ hay không, mà chỉ thản nhiên nói: "Nếu như cựu thần thật sự phạm vào lỗi xem xét không chu đáo, thì trên có thiên tử thánh tài, trong có ngôn quan duy trì trật tự, dưới có dân chúng kêu oan, nhưng bất kể thế nào cũng không tới phiên Hộ Quốc Đại Tướng quân Điện hạ ngài lo lắng nghi ngờ."
Lão hồ ly vừa nói ra lời này, vẻ mặt mong đợi kịch hay mở màn của Hoàng đế lập tức xảy ra chút biến hóa: Quả thật ông rất hy vọng lão Từ "Áp chế" ông hơn nửa đời người phải chịu khuất phụ trước con gái của mình, nhưng ông thân là Hoàng đế, đối với việc "Vượt chức" vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm, trưởng công chúa đang ở hàng ngũ võ tướng quả thật không có tư cách chất vấn tiêu chuẩn khảo hạch và cất nhắc quan viên của Từ thừa tướng, đây là vượt quá ranh giới văn võ, quản quá rộng đúng không?
Đuôi lông mày Hạ Hầu Tuyên nhướng lên, chợt im lặng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngừng công kích, bởi vì Tề Tĩnh An đã lập tức tiếp lời: "Lời ấy của Thừa Tướng sai rồi, chuyện này quả thật có liên quan đến Điện hạ, bởi vì ông cụ bị Bồ Thiệu Xương đánh gãy chân, con dâu còn bị cưỡng đoạt đã đến kêu oan với Điện hạ, con ông ấy tử trận tại Bắc Cương, oanh liệt tuẫn quốc dưới đao thương của người Bắc Yến, nhưng cha già và vợ góa của liệt sĩ lại bị bắt nạt đến mức này, điện hạ kiêm chức vụ Phó soái binh mã, sao có thể không đòi lại công bằng cho người đó được?"
"Thì ra là vậy," Từ thừa tướng không nhanh không chậm gật đầu một cái, "Nhưng theo như cựu thần được biết, người thân của tướng sĩ tử trận đều có tiền trợ cấp, nào đến nỗi ngay cả điền tô cũng không đóng nổi? Nguyên do trong này, Phó soái có thể giải thích một chút không? Hoặc chúng ta nên đi hỏi Trần Hầu Gia một chút?"
"Chuyện liên quan đến tiền trợ cấp, nhi thần cũng đang muốn dâng lên một bản tường thuật cho phụ hoàng." Hạ Hầu Tuyên vừa nói vừa đưa ra một quyển tấu chương cho nội thị chuyển cho Hoàng đế, rồi nói tiếp: "Nhi thần thấy, triều đình trợ cấp cho tướng sĩ tử trận tồn tại hai vấn đề, một là quá ít, đúng như Thừa Tướng nói, thật sự ngay cả điền tô cũng không đủ để đóng; hai là quá trễ, ví dụ như sự việc lần này ông cụ kêu oan với nhi thần, con ông ấy là sau khi nhi thần hồi kinh lại tiếp tục đi theo Trần Hầu Gia chinh phạt Bắc Yến mà tử trận, nhưng theo như thông lệ từ trước đến giờ, phần tiền trợ cấp này phải chờ đến khi Trần Hầu Gia dẫn quân trở lại triều đình thì mới được phát, nhưng nếu Hầu Gia nhất cổ tác khí liên tục đánh giết với quân địch, chinh chiến mấy năm không trở về triều, thì người nhà liệt sĩ sao có thể đợi được?"
Sau khi nói tóm tắt tình huống xong, đợi Hoàng đế lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lời nói của Hạ Hầu Tuyên lại xoay chuyển, không hề khách sáo nói: "Chỉ là, vấn đề trợ cấp bị chậm trễ đã có từ lâu, không phải có thể thay đổi trong ngày một ngày hai, chi bằng sau khi phụ hoàng thẩm duyệt tỉ mỉ cặn kẽ tấu chương của nhi thần, rồi mọi người cùng thảo luận thêm.
Còn vấn đề hiện tại chúng ta phải chú ý, là các quan viên mà Thừa tướng tiến cử...!Rốt cuộc là nhân tài hay cặn bã?!"
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật dữ dội, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn vài phần, giống như từng khe rãnh không được lấp đầy, ông ta cất giọng nghiêm chỉnh mà âm u, nói: "Cho dù cựu thần thật sự nhìn nhầm, Bồ huyện lệnh này quả thật là một tên loang lổ ác tính, thì Điện hạ cũng không nên vì tội lỗi của một mình hắn mà làm nhục tất cả mọi người trong danh sách tiến cử lần này chứ, như vậy có hợp tình hợp lý không?"
"Từ một đến trăm, hoài nghi suy đoán, đó vốn là bản tính bình thường của con người.
Tính tình điện hạ thẳng thắn, nói chuyện không được xuôi tai cho lắm, nhưng tấm lòng trung quân ái quốc của hắn đều được nhật nguyệt soi rõ, kính xin Thừa Tướng vui lòng hiểu cho."
Tề Tĩnh An đứng ở sau lưng Từ thừa tướng, tiếp tục "Không thẹn không nóng" ủng hộ người yêu của mình, ngay sau đó hắn còn đánh ra một quân bài tốt của mình..."Hơn nữa bên trong hơn một trong người mà Thừa Tướng tiến cử ngày hôm nay, nào chỉ có một kẻ xấu là Bồ Thiệu Xương đâu?"
Nói tới đây, Tề Tĩnh An cũng lấy ra một quyển tấu chương, khẩn thiết nói: "Nhờ thiên ân của Thánh thượng, thụ thần được nhận chức vụ tham chính, vậy nhưng thần trẻ tuổi kiến thức nông cạn, ngay cả các quan viên địa phương bên ngoài kinh thành mà cũng không nhận ra được mấy ai, không có cách nào tiến cử hiền tài như các vị đại thần khác, càng không thể phân ưu cho lão Thừa Tướng, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nên đã cố gắng tra xét hết nhân phẩm và đức hạnh của tất cả những người được các vị đại nhân tiến cử một lần, vốn muốn làm bằng chứng tiến cử hiền tài, cũng coi như tấm lòng thành phân ưu cho các vị đại nhân, ai mà ngờ được kết quả điều tra lại hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ta!"
Vừa nghe thấy Tề Tĩnh An nói như vậy, mí mắt của cả đám trọng thần chấp chính đều nhảy lên: Buổi tiến cử giống như ngày hôm nay, vẫn luôn là cơ hội tốt để bọn họ dìu dắt người của mình, mặc dù Tề Tĩnh An đã bước chân vào trong đám bọn họ, nhưng thứ nhất là thời gian quá ngắn nội tình quá cạn, thứ hai...!Chẳng phải tiểu tử này mới vừa kết hôn với công chúa điện hạ à, vậy nên thời điểm bọn họ