Editor: Anh Anh
Mùa thu vốn là mùa thu hoạch, nhưng liên tục hai năm nay, Hạ Hầu Tuyên đều phải rời kinh viễn chinh, hơn nữa mục tiêu đều là Tây Man: Không thể không nói, đây quả thật là một sự trùng hợp khiến người ta không vui vẻ nổi.
Tề Tĩnh An đứng trên cổng thành cao vút, đưa mắt nhìn người yêu mình cưỡi chiến mã càng ngày càng xa, bóng lưng quen thuộc ấy cuối cùng bị cờ chiến phấp phơ và bụi đất của đội ngũ bao phủ, khó mà nhìn thấy được nữa, cảm giác buồn bực và mất mát trong lòng hắn lại càng dày đặc hơn.
Bởi vì tình thế lần này rất khẩn cấp, vậy nên hoàng đế ra quyết định rất nhanh, hiệu suất của Xu Mật Viện cũng cao lạ kỳ, hôm kia Trần Trường Thanh tấu tin tức này trong buổi triều hội, hôm qua Hạ Hầu Tuyên đưa điều lệ tới, mà hôm nay bọn họ đã thệ sư* lên đường, làm Tề Tĩnh An hoàn toàn không có cách nào buông trọng trách trong tay để theo sau, chỉ có thể vội vã ly biệt với người yêu mình...
*Thệ sư: Tuyên thệ trước khi xuất quân
"Được rồi, đừng đứng ngốc ở đây nữa, ngươi muốn biến thành hòn vọng phu à?"
Trần Thục Dao cùng đúng trên cổng thành đột nhiên nhảy ra trước mặt Tề Tĩnh An, chắn tầm mắt của hắn, nở một nụ cười trêu ghẹo, nhưng ngay sau đó nàng lại buồn bực sờ cằm, lầu bầu nói: "Theo lý thuyết, cho dù ngươi thật sự muốn biến thành, thì cũng phải là Hòn vọng thê mới đúng, nhưng mà ta lại cứ cảm thấy cái từ Hòn vọng phu này chính xác hơn, đúng là kỳ quái..."
Tề Tĩnh An quay đầu liếc nhìn vị "Khuê mật sắc bén" Trần Thục Dao này một cái, một câu cũng lười nói nhiều, liền đi thẳng về phía bậc thang.
Trần Thục Dao chớp chớp mắt, vô thức nhìn đội phía xa một lần cuối cùng, lúc này mới chạy chậm đuổi theo Tề Tĩnh An, cùng hắn đi xuống cổng thành, lại tiếp tục trêu ghẹo: "Nhìn vẻ mặt u oán này của ngươi đi, khó trách khiến ta sinh ra ảo giác ấy, trông chẳng khác nào lúc mẹ ta tiễn cha ta đi xuất chinh, vì lo lắng cho an nguy của cha ta, cũng lo ông ấy không nhịn được ăn vụng ở bên ngoài, nam nhân ấy mà..."
"Dừng dừng dừng," Tề Tĩnh An khoát tay, nét mặt u oán nhất thời trở thành vẻ mặt bất đắc dĩ "Ta thật sự hết cách với ngươi"...! "Ta nói này Trần đại tiểu thư, một nữ hài tử như ngươi lại đi nhắc tới chủ đề mẹ ngươi lo cha ngươi ăn vụng bên ngoài với ta? Cái này hình như cũng phoáng khoáng quá rồi!"
"Ôi chao, bàn về phóng khoáng, ta nào so được với vị kia nhà ngươi? Không phải phò mã ngươi nên sớm quen với dáng vẻ phóng khoáng của nữ hài tử chúng ta chứ?" Trần Thục Dao bắt chước Hạ Hầu Tuyên nhướng nhướng mày, cười đắc ý.
Tề Tĩnh An câm nín, khóe miệng giật giật, thầm oán: Vị kia nhà ta căn bản không phải nữ hài tử, Trần đại tiểu thư thật sự là cô gái phóng khoáng nhất ta từng thấy!
"Thật ra vốn ta cũng không phóng khoáng như vậy đâu," Cười đắc ý một lát, Trần Thục Dao lại buồn bực, "Về vấn đề cha ta ăn vụng, bản thân ta cũng không dám đề cập tới trước mặt công chúa, nhưng chẳng hiểu sau ở trước mặt ngươi lại thuận miệng nói ra luôn...!Thật là, sao ta lại cảm thấy ngươi thích hợp làm khuê mật của ta hơn công chúa vậy nhỉ?"
"...!Trần đại tiểu thư!" Tề Tĩnh An nghiến răng: Lúc trước cả ngày hắn bị công chúa điện hạ đùa giỡn thì cũng thôi đi, ai bảo hắn là phò mã chứ? Nhưng bây giờ công chúa đã đi xuất chinh, lại đổi thành khuê mật của công chúa đến đùa giỡn hắn, chẳng lẽ hắn lớn lên với khuôn mặt rất hợp để đùa giỡn à?!
"Rồi rồi, ta không trêu ngươi nữa, mặc dù cái dáng vẻ bị trêu chọc của ngươi thật sự rất thú vị, nhưng nói gì thì bổn đại tiểu thư cũng không thể nhúng chàm phu quân của khuê mật được!" Trần Thục Dao chống nạnh, nghênh ngang bước xuống thành, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ta còn phải giúp công chúa nhìn chằm chằm ngươi, tuyệt đối không để ngươi thừa dịp nàng không ở nhà mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Sao ta có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt?" Từ bậc thang nhỏ hẹp của thành lâu đi xuống mặt đất, Tề Tĩnh An lập tức bước một bước thật dài, kéo dài khoảng cách giữa hắn và Trần Thục Dao, hập hực nói: "Ta hận không thể giữ khoảng cách ba thước trở lên với tất cả nữ nhân, nhất là cái người cực kỳ om sòm là ngươi!" Dứt lời hắn lập tức phất tay áo bỏ đi, thân là trọng thần chấp chính, Phò Mã rất bận rộn, không có thời gian rảnh mà tán gẫu với Khuê Mật.
Đưa mắt nhìn dáng vẻ rời đi vội vã của Tề Tĩnh An, Trần Thục Dao lại chớp chớp mắt, "Thật sự càng ngày càng cảm thấy thân phận phu thê của công chúa và phò mã nên đổi lại mới phải, nếu không đúng là có chút kỳ cục..." Nghĩ như vậy, rốt cuộc nàng không nhịn được mà gửi một câu cảm khái: Rõ ràng ta và công chúa nên đầu thai thành nam nhân mới đúng!
Bên kia, Hạ Hầu Tuyên dẫn đội xuất chinh cũng không biết Trần Thục Dao lại sắc bén như thế, chẳng những đùa giỡn nội trợ hiền của hắn, thậm chí còn lờ mờ chạm tới rìa chân tướng...
Vào lúc này, Hạ Hầu Tuyên xung trận tiên phong, bộc lộ tư thế oai hùng, dáng vẻ hăng hái này cổ vũ cho các tướng sĩ theo phía sau hắn rất nhiều: Ngoại trừ Trần Trường Thanh và thân binh của ông ra, hơn năm nghìn người còn lại đều được Hạ Hầu Tuyên chọn ra từ đại doanh Kinh Giao, hầu hết những binh sĩ này đều sinh ra và lớn lên ở kinh thành và cùng lân cận, lại trường kỳ trú đóng ở Kinh Giao, mặc dù huấn luyện xem như khắc khổ, nhưng cũng thật sự là mấy quả trứng tân binh, vậy nên Hạ Hầu Tuyên mới dẫn bọn họ lên chiến trường rèn luyện một chút, tranh thủ bồi dưỡng thành một nhóm thân binh tinh nhuệ cho hắn.
Đúng, hơn năm nghìn người này, cũng chỉ là thân binh Hạ Hầu Tuyên mang đi xuất chinh lần này mà thôi: Từ đây có thể thấy ích lợi của việc nâng cao thân phận, thân là Phó soái tam quân, Hộ Quốc Đại Tướng quân, so sánh đãi ngộ của lần xuất chinh này với lần xuất chinh trước, chênh lệch thật là lớn mà.
Về phần những thân binh lần trước, vốn cũng chỉ có hai ba trăm người có thể trở về từ chiến trường, sau đó ở trong sự kiện tạo phản lại chết hơn một nửa, cuối cùng những người còn sót lại đều thăng quan phát tài, mặc dù bọn họ cực kỳ sẵn lòng đi theo Hạ Hầu Tuyên ra chiến trường lần nữa để vớt công lao, nhưng công chúa điện hạ cẩn thận cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối những huynh đệ đó...!Bọn