Editor: Anh Anh
Trên hoang mạc, thời tiết rét lạnh, gió bắc như dao, gần như sắp đạt tới độ hà hơi ra băng.
Nhưng cho dù khí hậu ác liệt như vậy, cũng không hể ảnh hưởng đến hai ba trăm nghìn tướng sĩ Đại Ngụy hừng hực tinh thần, trái tim mọi người đều nóng rực, bởi vì công lao bằng trời đã gần đến ngay trước mắt!
"Giết...!"
Tiếng la giết ầm ĩ vang lên bên ngoài Sắc Lặc Bảo, kèm theo tiếng vó sắt ù ù, khiến tòa thành nhỏ của Tây Man này bị chấn động đến lung lay sắp đổ...! So với tường thành cao vút kiên cố của Đại Ngụy, từng ngọn thành trì của Tây Man hoàn toàn không đủ nhìn.
Nếu lợi dụng ưu thế về địa lý, xây dựng thành trì trên sườn núi thì sức phòng ngự còn có thể tốt hơn một chút; nhưng Sắc Lặc Bảo này lại xây trên một mảnh đất hoang mạc bằng phẳng, dưới vũ khí công thành do những người thợ tài giỏi của Đại Ngụy làm ra, nó chẳng khác nào một tòa thành trì bằng cát của một đứa trẻ xây trên bờ biển, không chịu nổi một đòn, chắc chắn sẽ bị phá hủy dưới sóng lớn đang cuộn trào vỗ vào.
"Mau, mau giết sạch tất cả bọn chúng, động tác nhanh lên chút!"
Ngay tại lúc quân Đại Ngụy đang mãnh liệt công thành, bên trong Sắc Lặc Bảo, trong hành cung của Quốc chủ Tây Man lại đã máu chảy thành sông: Một người đầu đội mũ tròn màu vàng lam, trên người khoác áo hoa lệ, chân đi giày mũi nhọn màu vàng, trên mặt để hai cái ria mép đang hô hô quát quát chỉ huy đám Man binh huyết tẩy hành cung này; hơn trăm thị nữ và tôi tớ chết không nhắm mắt có lẽ đến khi đao đâm vào người cũng không thể hiểu được, rõ ràng kẻ địch còn chưa phá thành liều chết tiến vào, tại sao bọn họ đã bị chính quốc chủ của mình chỉ huy hộ vệ giết chết trước?
Đúng vậy, cái người hạ lệnh huyết tẩy hành cung, chính là quốc chủ Tây Man Tát Nhật Khâm, mà sở dĩ hắn để thân vệ tâm phúc giết sạch đám "Gánh nặng" trong hành cung, đơn giản là vì hắn vừa không dẫn bọn họ cùng rời khỏi đây, vừa không thể để bọn họ tiết lộ lối vào mật đạo trong lòng đất.
"Bẩm quốc chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được, chúng ta đi!"
Sau khi "Dọn dẹp" hành cung "Sạch sẽ", Tát Nhật Khâm dẫn theo mấy trăm thân vệ của mình, nối đuôi chui vào địa đạo.
Nói thật, nếu Tát Nhật Khâm không phải Quốc chủ Tây Man, hắn thật sự có thể trở thành một nhà thiết kế địa đạo bậc thầy, bởi vì địa đạo hắn thiết kế vừa khá sáng tạo lại ẩn chứa huyền cơ, riêng ở lối vào đã có mười mấy cơ quan, thật thật giả giả, hư hư thật thật, đủ để kẻ địch của hắn đuổi theo phía sau đau đầu, vậy thì hắn có thể giành được thời cơ ung dung chạy chốn.
Cho tới nay, Tát Nhật Khâm vẫn cực kỳ yêu thích và kiêu ngạo bội phần với mật đạo trong lòng đất mà mình thiết kế.
Vậy nhưng lúc này, khi hắn lại một lần nữa chui vào trong địa đạo tối đen, trong lòng chỉ còn sót lại ngập tràn phiền não và cảm giác thất bại...! Ông trời ơi, cái vị trưởng công chúa Đại Ngụy kia sao lại ác như vậy, còn ác hơn cả nam nhân, hơn nữa như âm hồn bất tán đuổi theo đánh hắn, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ bị một tiểu thiếu nữ giết chết à?!
Mấy tháng nay, Tát Nhật Khâm men theo kiệt tác trong lòng đất của mình chạy từ tòa thành này tới tòa thành kia, nhưng cũng không thể nào cắt đuôi được quân Ngụy đuổi giết, hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả người địa phương như bọn họ cũng sắp không chịu nổi, vậy mà đám quân Ngụy từ phía nam kia lại có thể không rút lui! Mặc dù bọn họ đều là chân hán tử, có thể chịu đựng được, nhưng vị trưởng công chúa Đại Ngụy kia thì sao? Sao nàng lại không lo da thịt mềm mại của mình sẽ bị giá rét cắt da cắt thị mài giũa thô ráp như hán tử vậy?!
Khụ, Tát Nhật Khâm thầm véo mình một cái, dừng những suy nghĩ lung tung trong đầu lại: Thôi đi, chắc chắn vị trưởng công chúa Đại Ngụy đó có bộ mặt dữ tợn, eo thô vai tròn như mẫu dạ xoa, vốn không có làn da mềm mại gì đó, nên mới không thèm để ý!
Tưởng tượng đại địch số một của mình thành một "Nữ nhân tàn thứ phẩm", cái này dường như khiến trong lòng Tát Nhật Khâm thoáng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng dù vậy, chút an ủi này cũng không thể vượt qua cảm xúc hối hận trong lòng Tát Nhật Khâm: Trước kia hắn thật sự không nên một mực tránh chiến, luôn mang suy nghĩ chờ quân Ngụy bị trời đông giá rét ép lui mới chạy ra thu thập tàn cuộc, trọng chỉnh Tây Man; mặc dù hắn có kinh nghiệm một lần suýt chết, bị mất một phần Tây Man, thậm chí bao gồm cả quyền khống chế Vương Đình, binh lực nắm trong tay cũng giảm mạnh, nhưng nếu hắn dốc hết toàn lực liều mạng một lần với quân Ngụy, thì cũng đủ khiến đối phương tổn thương gân cốt!
Nhưng kết quả thì sao? Bởi vì nhất thời may mắn, ban đầu Tát Nhật Khâm không muốn cứng đối cứng với quân Ngụy, ngược lại còn muốn lợi dụng quân Ngụy đối phó với đám thúc thúc cứng đầu cứng cổ của hắn.
Ai ngờ mặc dù hắn không ngốc, nhưng kẻ địch lại càng thông minh, mượn cơ hội mấy gia tộc lớn Tây Man đang chia rẽ mà đánh tan, chờ đến khi Tát Nhật Khâm bắt đầu cảm thấy hối hận thì hắn đã biến thành chó nhà có tang rồi...
Buồn bực không vui đi trong địa đạo, Tát Nhật Khâm vừa thầm cầu khấn thần tiên trên trời phù hộ hắn và Tây Man có thể vượt qua kiếp nạn này, vừa thầm nguyền rủa trưởng công chúa Đại Ngụy mười mấy vạn lần trong lòng...
Đi suốt hai ba canh giờ với tâm tình như vậy, Tát Nhật Khâm và đám thân vệ cuối cùng cũng đi tới một trong số mười mấy cửa ra: Từ chỗ này lên mặt đất đi về phía Tây Bắc bảy tám ngày, bọn họ có thể đến thành A Kỳ Khắc...!Đó là một trong số ít thành trì kiên cố của Tây Man, xây dựng ở núi đá dễ thủ khó công, hơn nữa trong thành cũng không còn không ít lương thực dự trữ và hơn vạn binh mã, đủ có thể khiến quân Ngụy có thêm không ít phiền toái.
Trước đó, Tát Nhật Khâm chẳng hề muốn chạy đến thành A Kỳ Khắc chút nào, bởi vì tòa thành trì này được xây dựng trên núi đá, hiển nhiên không có địa đạo, một khi hắn đến đó, ngoại trừ tử thủ tử chiến ra thì không còn biện pháp nào khác, với tính cách của Tát Nhật Khâm, hắn cực kỳ không muốn rơi vào tình cảnh đó.
Vậy nhưng đến lúc nào, hắn còn lựa chọn nào khác sao?
"Trưởng công chúa Đại Ngụy, đây đều là do ngươi ép ta! Ngươi muốn mạng của ta, ta liều chết