Editor: Anh Anh
Tề Tĩnh An bình tĩnh tiễn Tần Liên Hoành đang liên tục bày tỏ thán phục với mình đi, trong lòng cũng không có gợn sóng quá lớn.
Tại kỳ vị mưu kỳ chính*, hắn đã đứng vị trí này, thì phải có dũng khí dám nghĩ dám làm.
*Tại kỳ vị mưu kỳ chính: Ở trên vị trí đó thì phải xem xét sự việc của vị trí đó
Hơn nữa, tuy là thời điểm khẩn cấp thì không thể máy móc, nhưng Tề Tĩnh An cũng có chỗ dựa dẫm...!Đừng quên, ở trong hậu viện của phủ phò mã, còn có một vị Thái Thượng Hoàng đấy.
"Phụ hoàng, khí trời hôm nay rất tốt, nắng sớm sau tuyết, chúng ta cùng đến sân phơi nắng thôi."
Tề Tĩnh An đích thân đỡ Thái Thượng Hoàng từ trên giường xuống một ghế gỗ có bánh xe được chế tạo đặc biệt, sau đó đẩy ông cụ ra sân.
Dưới ánh nắng ngày đông chiếu rọi xuống, bọn họ một già một trẻ, người ngồi người đi, chậm rãi tản bộ.
Hồ nước trong sân đã bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cá bơi thoáng qua mặt băng, cảnh trí này hình như mang theo chút "Sức sống trong truyệt cảnh", khiến người ta rất xúc động.
Khí sắc lúc này của Thái Thượng Hoàng khá tốt, thậm chí so với khi ông làm Hoàng đế uống thuốc bậy bạ còn thoải mái hơn, có thể thấy Tề Tĩnh An thật sự để tâm chăm sóc ông.
"Hôm trước con vừa lấy được một thoại bản hay, đã cho Vương tổng quản đi tập, tới hôm nay mới có thể ra sân khấu diễn thử, phụ hoàng có nhã hứng xem một chút không?"
Tề Tĩnh An hiền huệ bao nhiêu, thật sự không nói quá, kể từ khi đón Thái Thượng Hoàng về bên cạnh, hắn không chỉ mất công phu lớn, mời nhiều lương y đến chăm sóc thân thể của đối phương, còn sắp xếp nhiều hoạt động giải trí phong phú chăm sóc thế giới tinh thần của Thái Thượng Hoàng, thật sự làm được "Thân tâm hợp nhất, hai bút cùng vẽ", chẳng trách sắc mặt Thái Thượng Hoàng càng ngày càng hồng nhuận, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
"Không, không xem hí kịch, muốn, muốn đánh cờ." Thái Thượng Hoàng lẩm bẩm lắp bắp biểu đạt suy nghĩ của mình, mặc dù vẫn chưa nói được rõ, nhưng đã có chút tiến bộ, nhất là ông còn kiếm được phương thức biểu đạt "Đơn giản rõ ràng", khiến người ta ngày càng có thể hiểu đúng suy nghĩ của ông.
Tề Tĩnh An gật đầu, khá tùy ý nói: "Dù sao hôm nay con cũng không còn việc gì khác, theo ngài giết mấy ván thôi."
Theo thói quen càng ngày càng dùng mấy chữ đơn gian để biểu đạt suy nghĩ của Thái Thượng Hoàng, lúc Tề Tĩnh An nói chuyện với lão nhân gia cũng càng ngày càng tự nhiên mà tùy tiện, gì mà lời nói kính trọng, lời nói khách sáo, Phò Mã có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đỡ phải tốn nhiều nước miếng.
Mà Thái Thượng Hoàng mất đi đại quyền nằm liệt trên giường cũng không thích nghe những lời nịnh nọt kia nữa, Tề Tĩnh An đối với ông như vậy, ngược lại còn khiến ông càng cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn, tình cảm giữa nhạc phụ và con rể cũng càng ngày càng thân thiết.
"Mấy, mấy ván sao mà đủ, phải mấy, mấy chục ván..."
"Ha ha, mười mấy ván, đối với con thì không thành vấn đề, chỉ xem ngài thôi, nếu giống như mấy lần trước sau khi thua liên tục mấy ván rồi lại ầm ĩ không muốn chơi với con nữa, vậy thì sau này con không đánh cờ với ngài nữa đâu."
Dưới cái nhìn của Tề Tĩnh An, Thái Thượng Hoàng lúc này trở lại nguyên trạng, biến thành lão con nít, hiển nhiên nhạc phụ như vậy so với nhạc phụ suốt ngày lên mặt, động một chút là khiến hắn phải lãng phí rất nhiều nước miếng cộng thêm quỳ tới quỳ lui trước kia tốt hơn bao nhiêu, vì thế hắn thân làm con rể cũng nhiều hơn mấy phần hiếu tâm thật lòng thật dạ.
Tình cảm ấy à, đều ở chung mà ra, nói thật, khi thái thượng hoàng còn là hoàng đế, thời gian ông ở chung với con trai con dâu, con gái con rể có thể có bao nhiêu? Vốn đã rất ít rồi, còn lúc nào cũng mang nụ cười dối trá và sự cung kính giả dối, dần dà, tình cảm người thân cũng cạn sạch, chẳng trách chuyện bất hiếu lại liên tiếp xuất hiện trong hoàng cung.
Còn bây giờ thì sao, Thái Thượng Hoàng rời hoàng cung, đến ở trong nhà con gái con rể, cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, tâm trạng thả lỏng, người cũng tỉnh táo ra không ít...!Càng tỉnh táo, ông càng cảm thấy con rể thật sự là người tốt, đối xử với ông lão bị liệt là ông vừa hiếu thuận vừa thân thiết, quả thật tốt hơn tất cả đám con trai ruột của ông cộng lại gấp mấy chục lần!
Chỉ là, đối với chuyện nhi tử bất hiếu, trước đây Hoàng đế chỉ biết nổi giận oán hận, nhưng bây giờ Thái Thượng Hoàng lại biết ngẫm lại: Nhìn cuộc đời hơn hai mươi năm làm Hoàng đế của ông, bản thân không chỉ mơ mơ màng màng trên chuyện chính sự, đối với việc nuôi dạy con cái cũng hoàn toàn thất bại, ông căn bản không phải một Quân Phụ hợp cách...
Đáng tiếc chuyện tới bây giờ, tỉnh ngộ và đền bù đều đã không kịp rồi, Thái Thượng Hoàng chỉ có thể hồi tưởng lại, thổn thức cảm khái, cũng may mà mình hiếm có được một lần mở tuệ nhãn, chọn được một người con rể tốt như vậy...
Nhân lúc buổi trưa mùa đông là thời điểm dễ làm cho người ta sinh lười biếng nhất, Tề Tĩnh An chậm rãi đẩy Thái Thượng Hoàng đi tới đình bát giác trong sân, trên bàn đá trong đình bày một bộ cờ tướng, các quân cờ vẫn còn được xếp trùng trùng điệp điệp trên bàn cờ, từ đó có thể thoáng phân biệt được hướng đi của nước cờ trong lần chơi trước.
Thấy thế, Thái Thượng Hoàng lóng ngóng cười nói: "Vợ không ở nhà, ngươi...!Tiểu tử ngươi ngay cả bàn cờ cũng lười dọn..."
"Đúng vậy ạ, thế nên hắn vẫn mau nhanh nhanh trở về thì tốt hơn, nếu không thì chẳng biết trong nhà này loạn thành cái gì rồi." Nhắc tới người yêu, khóe miệng Tề Tĩnh An không khỏi cong lên.
Thái Thượng Hoàng không nói gì, lặng lẽ nhìn Tề Tĩnh An ngồi xuống đối diện mình, chờ hắn dọn xong bàn cờ, lúc này mới chần chừ mở miệng: "Ngươi...ngươi...!Lời của ngươi còn có ý gì khác?"
Quả nhiên nhạc phụ có tiến bộ, Tề Tĩnh An nhún vai một cái, chỉ vào bàn cờ nói: "Quả thật có chút chuyện muốn nói với ngài, chúng ta vừa chơi cờ vừa trò chuyện." Nói xong, hắn đi muộn nước Pháo nhị bình ngũ.
Thái Thượng Hoàng trừng mắt, "Giúp ta đi mã, mã nhị tiến tam."
Cứ như vậy, đôi cha vợ con rể liên tục hạ cờ, mặc dù Thái Thượng Hoàng không thể cử động, nhưng ông dùng miệng chỉ huy con rể giúp mình "Làm việc" cũng rất vui vẻ.
Tuy nhiên, sau khi nghe Tề Tĩnh An phân tích rõ ràng tình thế hiện tại của Đại Ngụy, Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không vui vẻ nổi nữa, ông trừng to mắt,