Edit: Ry
Nhẫn nại, là bài tập mà Tạ Thời Dã đã luyện nhiều năm, môn học bắt buộc đó cũng có thể áp dụng trong tình thuống này.
Giờ phút này, có lẽ chính là lúc Tạ Thời Dã có kĩ thuật diễn xuất sắc nhất. Y đối diện với ánh mắt của Phó Húc trong gương, rất tự nhiên tươi cười mà nói: "Dây chuyền đẹp đấy, trước đó sao không thấy anh đeo."
Ngón tay Phó Húc tùy ý đẩy chiếc nhẫn xuống, không có ý định giải thích về hành động này, cũng đúng lúc thợ trang điểm của anh muốn tẩy trang môi, anh theo đó không tiếp tục đề tài này nữa.
Dương Dương nhận được WeChat của Tạ Thời Dã, cầm quần áo tới để y thay. Cảnh quay của y đã kết thúc, có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Tạ Thời Dã cởi áo choàng màu trắng ra, mặc vào một chiếc áo trắng ngắn tay.
Từ sau khi nhận vai này, Tạ Thời Dã đều vô tình hoặc cố ý điều chỉnh cho thói quen sinh hoạt gần với hình tượng Bạch Trường An hơn.
Cũng không phải là cố ý, chỉ là để cho mình có thể diễn tốt hơn, quay phim cũng thuận tiện hơn.
Lúc trước đóng phim chuyển thể, công ty cũ sẽ cố ý lựa chọn nhân vật phù hợp với hình tượng của y. Sau khi y tự lập phòng làm việc thì cũng đã nổi tiếng hơn nhiều, có vô số kịch bản đưa đến để lựa chọn, đương nhiên y cũng sẽ chọn vai diễn nào gần với tính cách của mình hơn.
Hồi đại học Tạ Thời Dã rèn luyện bản thân với một người thầy rất tốt.
Nhưng người thầy kia cũng không hài lòng với sự phát triển hiện giờ của Tạ Thời Dã, ngày lễ ngày tết, mỗi lần y đến thăm thầy đều sẽ bị thầy mắng cho vài câu.
«Xuất Thế» chính là bộ phim để y thay đổi.
Mà Phó Húc là một yếu tố không ổn định khiến y nhận «Xuất Thế».
Có Phó Húc, y muốn nhận, rồi lại không dám nhận.
Nhưng thầy nói với y, y không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Hiện giờ nhận rồi, chưa nói có hối hận không, mỗi khi gặp phải chuyện khiến y khổ sở, như vừa rồi nhìn thấy Phó Húc đeo nhẫn lên cổ, trái tim y sẽ đau vô cùng, người cũng trở nên suy sụp, cảm thấy khó khăn như bị một lớp sương mù tối tăm mờ mịt quấn lấy.
Nhưng cũng có chuyện khiến y hạnh phúc, so với những chuyện đau đớn kia thì còn nhiều hơn vô vàn.
Mỗi lần y khổ sở, chắc chắn sẽ có một chiếc cầu vồng sau mưa.
Giống như ăn đường sau khi uống cà phê đắng.
Hay nói thẳng ra, chẳng qua người cho y viên đường đó là Phó Húc.
Là người y yêu.
Phó Húc bảo vệ y, nắm tay y, khi y say rượu còn chăm sóc y.
Thậm chí lúc quay phim, y có thể quang minh chính đại ôm lấy Phó Húc, sẽ không ai thấy được trong những lần tiếp xúc thân mật ấy có ẩn giấu niềm khát khao nho nhỏ của y.
Có chút trơ trẽn, những cũng ẩn chứa hạnh phúc.
Nếu như nói y chưa hề, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ tiến xa hơn với Phó Húc, vậy thì đó là nói dối.
Nhưng đây là hiện thực cuộc sống, có yêu nhiều hơn nữa thì cũng không thể ra tay.
Yêu một người không sai, nhưng yêu một người không có nghĩa là bạn có thể muốn làm gì thì làm.
Tạ Thời Dã có tự tin, y có bản lĩnh của mình. Nhưng ở trước mặt Phó Húc, lại biến thành tự ti, chỉ biết ngước nhìn anh, đồng thời cũng biết, Phó Húc vẫn thuộc về người khác.
Chiếc nhẫn, hành động đeo dây chuyền của Phó Húc, tất cả đều đang lặng lẽ cảnh cáo y.
Thật ra, có hi vọng mới có thất vọng. Khi đã hiểu rõ những hi vọng này xây dựng trên niềm vô vọng, điều chỉnh tốt tâm lý rồi, cũng sẽ không đau đớn đến như vậy.
Đến khi Tạ Thời Dã buộc lại tóc, cảm xúc của y đã bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn tốt bụng hỏi Phó Húc một câu: "Anh muốn cùng về khách sạn không?"
Phó Húc đang tẩy trang mắt, lắc đầu: "Lát nữa còn phải đi ăn khuya với thầy."
"Vậy thôi." Tạ Thời Dã nhấc ba lô lên, chuẩn bị rời đi.
Tiếng Phó Húc lại đuổi theo: "Cậu có muốn đi cùng không?"
Tạ Thời Dã rất tự biết thân biết phận: "Không hay lắm đâu..." Y không nói quá rõ ràng, mặc dù cả đoàn làm phim đều biết Chung Xương Minh bất mãn với y.
Nhưng khi đối ngoại, y không thể tỏ ra là mình bất mãn với đạo diễn Chung.
Thật ra y cũng không có bất mãn gì với Chung Xương Minh, diễn không tốt là lỗi của y. Bất mãn duy nhất chỉ là việc Chung Xương Minh nói muốn quay thử xem thế nào, mà y phải ra tay đánh Phó Húc thật.
Dường như Phó Húc cũng hiểu y đang xoắn xuýt cái gì, anh vẫn nói: "Đi đi, có thể thảo luận kịch bản một chút."
Cũng đã nói đến mức đó rồi, Tạ Thời Dã đành phải đưa túi cho Dương Dương, còn bản thân thì đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Bởi vì Phó Húc đang nhắm mắt, hai tay Tạ Thời Dã giả vờ như cầm điện thoại xem, nhưng thực tế là vuốt linh tinh, ánh mắt vẫn luôn nhìn lén Phó Húc trong gương.
Dương Dương và thợ trang điểm của y đều đã đi, phòng hóa trang chỉ còn lại ba người, Phó Húc và thợ trang điểm của anh đang bận rộn, sẽ không có ai phát hiện ra y đang nhìn trộm.
Thật ra Phó Húc mời y đi ăn khuya với Chung Xương Minh cũng là vì muốn khuyên hai người họ hòa giải mâu thuẫn ngày hôm nay.
Thấy không, Phó Húc chính là một người như vậy.
Mặc dù anh ung dung thản nhiên từ chối mày, nhưng trong lòng anh vẫn suy nghĩ cho mày.
Bởi vì mày là bạn của anh ấy.
Phó Húc không có hỏi thẳng y có thích anh không, mà chỉ làm một phép thử, nếu như y không ôm ấp những tâm tư đó, thì hành động của Phó Húc hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì.
Đại khái là kĩ thuật diễn của y quá xuất sắc, nên lừa được cả ảnh đế Phó rồi.
Thế là vị đàn anh tốt bụng này của y lại bắt đầu lo lắng chuyện y đắc tội Chung Xương Minh, nghĩ cách giúp y giải quyết.
Đây chính là nguyên nhân khiến y không thể nào buông tay, ăn quá nhiều đường sau cà phê đắng, ăn thành nghiện.
Quá khó và cũng không thể ngừng lại.
Nếu Phó Húc không tốt như vậy, y cũng sẽ không thích anh đến như vậy.
Phó Húc đã thay xong quần áo, đội mũ lên. Tóc của anh bị ép cho biến hình, đại khái là cũng hơi để ý, nên anh không ngừng kéo vành nón xuống.
Vừa ngừng động tác thì thấy Tạ Thời Dã đang nhìn mình, Phó Húc trêu đùa