Edit: Ry
Lần uống say đó, đúng thật là một lần hiếm hoi Phó Húc say rượu.
Khi ấy họ vẫn còn học đại học, vở kịch bọn họ đã tập luyện suốt nửa năm cuối cùng cũng được trình diễn. Sau khi kết thúc, các diễn viên theo thứ tự lên sân khấu nói lời cảm ơn, dưới khán đài là tràng vỗ tay như sấm rền, hoa lá không ngừng được ném lên.
Ngày thường Tạ Thời Dã được xem là một người điềm tĩnh, nhưng lúc ấy cũng không khỏi đỏ cả vành mắt.
Y gập người cúi chào rất sâu, một đóa hoa đúng lúc rơi trên tóc y. Tạo hình nhân vật của y có mái tóc dài, được để duỗi thẳng, rủ xuống trước ngực, nhành hoa kia không biết sao lại vừa hay cài vào trong tóc y, chính y lại không biết, những người khác hi hi ha ha cười trêu, nhưng không một ai nói cho y.
Khi xuống sân khấu, Tạ Thời Dã vừa cầm hoa vừa ôm con gấu fan tặng, hốc mắt ửng đỏ, bên tóc mai cài một đóa hoa, nghênh đón bọn họ là Phó Húc và Ôn Hồng.
Phó Húc đã cùng bọn họ trải qua tất cả các buổi luyện tập, lúc này cũng bùi ngùi mãi không thôi, anh vươn tay ra, ôm từng diễn viên một, Ôn Hồng cũng vậy.
Đến lượt Tạ Thời Dã, Phó Húc cười ra tiếng, đôi mắt anh vẫn còn phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, một Tạ Thời Dã xinh đẹp lại gần như không dám nhìn anh.
Y chỉ có thể mất tự nhiên đưa hoa và gấu bông cho Ôn Hồng ngay từ đầu đã tươi cười mãi không ngừng, sau đó vươn tay ra, ôm lấy Phó Húc, một cái ôm nhẹ nhàng ấy, lại khiến cho lòng y đâm chồi vô số luyến lưu.
Hơi thở của Phó Húc, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, bờ lưng rắn chắc ấy và nhịp tim thình thịch mạnh mẽ.
Về sau y hoài nghi rốt cuộc là y thật sự nghe thấy nhịp tim của Phó Húc vì bọn họ kề sát nhau, hay là vì chính ảo tưởng của y đã khiến y ngộ nhận tiếng tim đập của mình thành Phó Húc.
Phó Húc không ngừng vỗ lưng y, ghé vào tai y, dịu dàng nói: "Vất vả rồi, diễn tốt lắm, cực kỳ xuất sắc."
Phó Húc đã buông tay ra, Tạ Thời Dã vẫn còn ôm anh không chịu thả, những người xếp hàng đằng sau bắt đầu trêu ghẹo, nói là ai cũng muốn ôm đàn anh Phó, thời gian không đủ, người phía trước mau lên, đừng tham quá, muốn độc chiếm đàn anh hả.
Tạ Thời Dã nới lỏng một tay, tay kia vẫn ôm chặt eo Phó Húc, đầu ngả vào vai anh, y nhướng mày, ra vẻ lưu manh không vui: "Không được, cơ hội này rất hiếm có, anh đây phải quý trọng."
Vừa dứt lời y quay sang nói với em gái xếp hàng sau mình: "Có phải em hâm mộ ghen tị lắm không, không cho đấy làm gì nhau."
Y dùng giọng điệu đùa cợt, tất cả mọi người đều cho là y đang giỡn, ngay cả Phó Húc cũng vậy. Phó Húc không đẩy y ra, những người khác bắt đầu hô hào Tạ Thời Dã xấu tính quá, chỉ có em gái kia nhìn hai người bọn họ, dáng vẻ như sắp không thở nổi, che mũi, giơ ngón tay cái lên: "Không sao không sao hết, anh muốn ôm bao lâu cũng được."
Thật ra đó là lời thật lòng của Tạ Thời Dã, y thật sự không muốn trả Phó Húc cho bọn họ, chỉ muốn Phó Húc trở thành của riêng y, muốn anh chỉ nhìn mình y thôi.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhắc nhở Tạ Thời Dã là trên đầu y có hoa, có người còn đặc biệt chụp ảnh lại, ồn ào nói: "Tạ kiều hoa*, chú sắp ép chết đàn anh rồi kìa, anh ấy không chịu nổi tình yêu nặng nề của chú đâu."
*Kiều là cô gái đẹp, hoa là bông hoa, nhưng cũng có ý chỉ người con gái đẹp, cái biệt danh này của Tạ Thời Dã có thể hiểu là Tạ xinh gái ơi =))
Thật ra đâu có khoa trương như vậy, chủ yếu là do Tạ Thời Dã và Phó Húc cao xấp xỉ nhau, nhưng y nhất định phải tựa vào người anh, thế là tạo thành cảm giác ác bá trắng trợn cướp đoạt nam dân lương thiện.
Hai người con trai vóc dáng ngang nhau cố gắng ôm lấy nhau, trong đó có một người tóc dài áo nhuốm máu, hình ảnh thật sự rất buồn cười.
Người chung quanh đều đang cười, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng chịu thu tay về. Có trời mới biết y không muốn buông tay đến mức nào, thế nhưng vậy là đủ rồi, y đã có được một cái ôm, một cơ hội sát gần anh, một tấm ảnh chụp chung. đam mỹ hài
Phó Húc giơ tay, nhẹ nhàng gỡ nhành hoa trên tóc y xuống. Bởi vì cành hoa vướng phải tóc nên còn mất công gỡ rối, trong lúc lơ đãng, ngón tay anh thoáng chạm vào vành tai Tạ Thời Dã.
Cứ qua lại như vậy, vành tai Tạ Thời Dã đã đỏ rực, đợi đến lúc Phó Húc lấy được bông hoa xuống, Tạ Thời Dã đã bịt tai né tránh, y còn nói: "Hoa này là em tặng cho đàn anh đấy, anh không được vứt đi nha."
Ôn Hồng còn nói y: "Hoa này cắt gốc rồi, cũng không sống được mấy ngày, cậu nói xem Phó Húc chăm nó kiểu gì."
Tạ Thời Dã nhận lại hoa và gấu bông từ tay Ôn Hồng, cố ý nói: "Em mặc kệ, đàn anh, đây là tấm lòng thành của em đấy."
Khi đó, quan hệ giữa y và Phó Húc vẫn rất tốt, mượn trò đùa mà giấu giếm những tư tâm. Phó Húc cầm đóa hoa kia, Tạ Thời Dã đi rồi, Ôn Hồng bèn bảo anh ném nó đi, Tạ Thời Dã cũng chỉ đùa thôi.
Phó Húc lại cài bông hoa vào trong túi áo, nói không sao, sau đó anh bảo: "Đằng nào hôm nay cũng nhận một đống hoa, cứ mang hết về chăm một thể, cũng không tốn công mấy."
Nhành hoa ấy cắm trong túi áo bên ngực trái, kề sát con tim.
Sau khi buổi biễu diễn kết thúc, câu lạc bộ kịch tập trung lại đi ăn một bữa tổng kết, ăn xong còn muốn đi KTV ca hát.
Tâm trạng của mọi người lúc lên lúc xuống.
Vui vì buổi biễu diễn đã kết thúc tốt đẹp, buồn vì các đàn anh đàn chị năm tư trong câu lạc bộ chuẩn bị tốt nghiệp rời trường, đây là lần cuối bọn họ diễn chung với nhau.
Phó Húc cũng nằm trong số đó, đây là lần cuối anh làm cố vấn cho câu lạc bộ. Nhưng trước chuyện này, mọi người đều biết dạo gần đây giữa anh và Ôn Hồng hơi lúng túng, bởi vì Ôn Hồng tỏ tình với Phó Húc, nên tất cả mọi người cũng không dám trêu đùa bọn họ như trước.
Tạ Thời Dã ngồi bên cạnh Phó Húc, y nhìn thấy bông hoa trên ngực áo anh, còn đang cảm động thì nghe thấy Ôn Hồng mời rượu Phó Húc.
Bữa tiệc đang náo nhiệt, tất cả mọi người chỉ mải nói chuyện của mình, không ai để ý tới góc bên này, hoặc là tất cả mọi người cố ý chừa lại không gian cho Ôn Hồng và Phó Húc, để bọn họ trò chuyện.
Ôn Hồng là trung tâm của câu lạc bộ, mà Phó Húc