Edit: Ry
Trở lại cùng một tầng, bọn họ một trước một sau ra khỏi thang máy, Phó Húc ra trước, sau đó đứng ở ngoài thang máy một lát, đợi Tạ Thời Dã tiến tới, hai người cùng sóng vai đi về phía trước.
Hành động này có hơi không giống với trước, không phải là kiểu tốt bụng cố ý mua khoai tây chiên hay đặc biệt đặt phòng riêng để ăn lẩu nướng, mà giống một loại thân mật từ trong tiềm thức, Tạ Thời Dã thích như vậy.
Bọn họ ở cách nhau mấy phòng, còn là hai hướng ngược nhau, Phó Húc đến phòng mình trước, nhẹ nhàng nói câu ngày mai gặp, Tạ Thời Dã cũng gật đầu: "Ngày mai gặp."
Y mở cửa vào phòng, đóng cửa, thậm chí còn không kịp bật đèn đã tựa vào cửa, như người bị rút xương trượt xuống, ngồi trên mặt đất.
Cơ thể mỏi mệt, nhưng tinh thần lại phấn kích vô cùng, hai tay y ôm đầu gối, trong bóng đêm hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, rồi chậm rãi tự nhủ, đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là bạn bè thôi.
Mở đèn lên, y đi tắm trước. Lúc cởi trần từ phòng tắm ra, đã nhìn thấy quần áo Phó Húc thay ra để cạnh giường.
Phó Húc thậm chí còn gấp gọn lại, đặt trên tủ đầu giường. Chiếc cà vạt màu xanh sẫm được đặt lên trên cùng, lớp tơ lụa bóng lên thật lộng lẫy.
Tạ Thời Dã nắm lấy cái cà vạt kia, tơ lụa lạnh buốt mơn man trượt trên cổ y, trên xương quai xanh, cứ thế đi xuống.
Từng mảng da thịt đỏ hồng dần lan ra từ eo, y tựa ở đầu giường, tóc vẫn còn đọng nước, ngón chân co quắp kẹp chặt ga giường, bắp chân căng cứng.
Y mở TV, để tiếng TV che giấu những âm thanh không thể để người khác nghe đó.
Tạ Thời Dã vùi mặt vào trong bộ quần áo, như một tên biến thái, không ngừng lẩm bẩm tên của người kia.
Khi đạt tới cao trào, thứ phát tiết ra không chỉ có ở phía dưới, mà còn có nước mắt y.
Y ôm chặt bộ quần áo còn vương mùi hương của người khác, lặng lẽ rơi lệ.
Thật ra y rất hiếm khi khóc, từ nhỏ cũng không thích khóc. Đại khái là gia đình dạy bảo nghiêm khắc, ba mẹ tính cách bảo thủ, cho rằng là con trai thì không nên khóc.
Hành động khóc ở trong lòng y, trừ phi là thật sự không nhịn được nữa, nếu không thì không dễ làm được.
Y là người rất giỏi nhịn, nhưng bởi vì tình cảm thầm kín này mà trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, giống như hiện tại, biết rõ nước mắt không nên rơi, lại không khống chế nổi, từng giọt từng giọt thấm ướt áo sơ mi đen.
Lần y khóc thảm thương nhất, là ngày y biết tin Phó Húc giải nghệ kết hôn, hôm ấy y uống rất nhiều rượu, thật sự không nhịn được nữa.
Từ bữa tiệc trở lại nhà mình, khóc từ dưới lầu lên đến trên lầu, không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, khóc đến khi tỉnh rượu, rồi lại khóc đến lúc thiếp đi.
Ngày hôm sau y mua vé máy bay đến Mỹ, cả khuôn mặt sưng phù chẳng cần hóa trang, ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc đã nhận ra y.
Tắt TV, Tạ Thời Dã lại đi tắm, sau khi ra ngoài y cất bộ quần áo kia đi, phút cuối y đã dời cà vạt đi, nên không bị bẩn.
Y cung kính đặt bộ quần áo vào trong rương hành lý, như vậy Dương Dương sẽ không tìm thấy.
Dương Dương rất tôn trọng sự riêng tư của y, sẽ không bao giờ lục rương hành lý của y.
Ngày hôm sau, khi đoàn làm phim tụ họp, Phó Húc chủ động lên tiếng chào hỏi y, còn hỏi y đã ăn sáng chưa.
Bởi vì muốn tới sớm để trang điểm, cũng muốn ngủ đủ giấc, nên bọn họ gần như không ăn sáng ở khách sạn với đoàn làm phim, đều là trợ lý mang đồ ăn tới.
Phó Húc vừa hỏi, Dương Dương đã cầm cà phê và sandwich vào, là mua từ khu vực khác. Trần Phong đi cùng với cậu, cũng không biết từ lúc nào mà trợ lý của Phó Húc và trợ lý của y lại thân quen như vậy.
Ngay cả bữa sáng cũng đi mua chung, thế nên đồ ăn của y và Phó Húc giống hệt nhau.
Tạ Thời Dã cắn sandwich, có chút hâm mộ nhìn Dương Dương. Tính Dương Dương rất tốt, dễ hòa đồng, nhanh như vậy đã thân thiết với Trần Phong rồi, nếu khả năng giao tiếp đó chia cho y được một phần thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng Tạ Thời Dã biết dù Dương Dương có chia cho y nhiều đến mấy thì cũng vô dụng thôi, không phải y không biết cách giao tiếp, chỉ là khi đối mặt với Phó Húc, y sẽ đặc biệt vụng về.
Lơ đãng một chút, Tạ Thời Dã đã quên trên sandwich còn cắm tăm cố định. Sau khi cắn xuống, cơn đau bén nhọn khiến Tạ Thời Dã á lên một tiếng, che miệng lại. Y khom lưng mở túi nhựa, rồi nhè sandwich dính máu trong mồm ra.
Việc này khiến tất cả mọi người trong phòng hóa trang giật mình, Dương Dương là người đầu tiên bổ nhào tới bên cạnh y, lo muốn chết: "Anh, anh không sao chứ, chảy máu rồi, làm sao bây giờ!"
Thợ trang điểm cũng không dám tiếp tục, nhìn cái miếng sandwich dính máu kia, miệng hốt hoảng la trời ạ.
Phó Húc đã trang điểm được một nửa, kêu dừng lại, đi tới xem tình trạng của Tạ Thời Dã.
Nhân vật chính Tạ Thời Dã được tất cả vây quanh, trong đầu vẫn còn đang nghĩ liệu mình có nên đi cúng bái một chuyến không, chứ dạo gần đây cứ luôn thấy máu.
Phó Húc nhìn miếng sandwich ba tầng, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Dương Dương một cái, khiến cho Dương Dương rụt cổ.
Bởi vì tăm trên sandwich của Phó Húc đã được lấy ra.
Trần Phong vẫn luôn rất cẩn thận, mà Dương Dương đi cùng với Trần Phong, không thể nào lại không thấy hành động của hắn.
Nhưng trên sandwich của Tạ Thời Dã vẫn để tăm nguyên xi, điều này chứng tỏ trợ lý của Tạ Thời Dã cẩu thả, hoặc là lười biếng, hoàn toàn không suy xét khả năng nghệ sĩ sẽ bị thương.
Tạ Thời Dã che miệng lắc đầu, Phó Húc lấy điện thoại ra, bật đèn flash máy ảnh, chiếu vào miệng Tạ Thời Dã: "Há miệng ra để tôi xem."
Tạ Thời Dã bị thủng phần lợi dưới lưỡi, máu chảy hơi nhiều, trông rất đau.
Phó Húc nắm cằm Tạ Thời Dã, để y há to hơn nữa, cẩn thận quan sát kỹ càng, xác định vết thương không có vấn đề gì: "Đến bệnh viện đi."
Lời này vừa ra, mặt Dương Dương đã trắng bệch không còn giọt máu. Tạ Thời Dã im lặng, nuốt xuống nước bọt lẫn vị máu tươi, trấn an nhìn Dương Dương một cái: "Không nghiêm trọng đến vậy."
Lúc nói chuyện, đầu lưỡi không cẩn thận đè vào miệng vết thương, vẫn rất đau, thế là âm cuối trở nên mơ hồ không rõ.
Phó Húc không đồng ý nói: "Lỡ cây tăm không