Edit: Ry
Ban đêm ở sa mạc rất lạnh, cơ thể đang ôm lấy này lại nóng như lửa, bao gồm cả trái tim nghe được lời tỏ tình, nó mạnh mẽ nhảy nhót trong lồng ngực, chỉ thiếu điều giật dây Tạ Thời Dã khoe khoang với cả đất trời, nói cho tất cả mọi người biết rằng Phó Húc là của y, anh ấy vừa nói yêu y đấy.
Phó Húc nắm chặt tay Tạ Thời Dã, kéo y đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Theo anh đến đây."
Rất khó nhận đường ở sa mạc, người không có kinh nghiệm phong phú thì không nên tùy tiện đi lung tung. Tổ quay phim cũng đã liên tục dặn dò bọn họ đừng đi lung tung.
Nhưng Tạ Thời Dã tin là Phó Húc sẽ không làm ẩu, nếu anh không chắc chắn, sẽ không bao giờ mạo hiểm. Giày thể thao dưới chân y đã rót đầy cát, đi rất bất tiện, thế là y đành cởi nó ra, xách trên tay.
Hạt cát dưới chân nhỏ mịn mà lạnh buốt, Phó Húc cầm lấy đôi giày trong tay y, xách giúp y, còn dặn: "Có thể sẽ có cành cây khô đấy, coi chừng đâm vào chân."
"Không sao, chân em không mỏng manh vậy đâu mà." Vừa dứt lời đã bị đâm vào chân, Tạ Thời Dã cố gắng nuốt xuống tiếng kêu đau đã tới bên miệng, ra vẻ như không có việc gì.
Rõ ràng trời tối như vậy, không biết sao Phó Húc lại phát hiện ra, anh đứng lại, Tạ Thời Dã bèn đùa anh: "Đừng nói là anh muốn cõng em nhé, đi trên đất bằng thì còn có thể cân nhắc, nhưng trong sa mạc thế này thì không nổi đâu, vẫn đừng làm thế thì hơn."
Phó Húc không nhanh không chậm nói: "Anh không muốn cõng em."
Tạ Thời Dã bị chặn họng, mãi mà không biết nên nói gì. Trước đó còn cảm thấy thầy Phó sao mà quyến rũ chết người thế, giờ không hiểu sao lại thành cái dạng trai thẳng này.
Một giây sau, thầy Phó ngồi xuống một đụn cát tương đối cao, cởi giày của mình ra, đưa tới bên chân Tạ Thời Dã: "Xỏ của anh đi, không dễ bị cát vào đâu." Anh ngửa đầu nhìn Tạ Thời Dã: "Giày bọn mình cùng cỡ nên không lo không vừa."
Anh và Tạ Thời Dã có dáng người hao hao nhau, anh cũng chỉ cao hơn Tạ Thời Dã vài centimet, nếu không cố ý so sánh thì cũng sẽ không nhận ra.
Tạ Thời Dã mím môi cười, vui lòng tiếp nhận tất cả ý tốt của Phó Húc với mình, ban đầu còn sẽ thấp thỏm, cảm thấy trái tim như đang rơi xuống một nơi không có thật, nhưng giờ nó cứ vững vàng mà rơi xuống thôi, càng rơi lại càng thấy khoan khoái.
Y đi giày của Phó Húc, đối phương vẫn giữ tư thế ngồi, giúp y buộc dây giày, còn nhét ống quần jean vào trong giày cho y, sau đó Phó Húc mới xỏ đôi giày thể thao của Tạ Thời Dã.
Hai người không đi xa, nhưng cũng nhanh chóng không thấy được ánh đèn của trại nữa, chân trời mơ hồ hiện lên màu đen, sa mạc chập trùng trong đêm tối chỉ còn một đường biên giới và những ngôi sao sáng đầy trời, là cảnh sắc bạn sẽ không thể nào thấy được ở thành phố.
Phó Húc đeo một cái túi chéo, anh lấy từ bên trong ra một cái bút chỉ sao, mở nó ra chỉ lên bầu trời. Ánh sáng xanh xanh của bút chỉ sao như thể kéo dài đến vô tận, nhắm thẳng về phía chân trời.
Y được Phó Húc nắm tay, cứ thế dạo bước trong hoang mạc, nghe người đàn ông của mình từ tốn nói cho y về những chòm sao.
Không gian yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói trầm ấm của Phó Húc, khiến y thật hưởng thụ. Tạ Thời Dã hỏi sao Phó Húc lại nghiên cứu về những thứ này.
Phó Húc nói nói mình không cố ý nghiên cứu, chỉ là sách Trần Phong mua cho anh có nói về những thứ này, anh có thói quen luôn đọc hết mỗi một cuốn sách mình giở ra, vì thế mà cũng nhớ rất nhiều kiến thức vô dụng.
Tạ Thời Dã nắm chặt tay Phó Húc, buồn cười nói: "Sao lại vô dụng, chẳng phải giờ đã dùng tới rồi sao?"
Y hoài nghi thầy Phó muốn tiêu hao hết mọi chất lãng mạn mà anh có, để y hạnh phúc tới chết, sau đó mới có thể chịu đựng được nỗi tra tấn khi yêu xa, cố gắng làm việc.
Không biết có phải là do Dương Dương cố ý mời cứu tinh tới không, Tạ Thời Dã thầm nghĩ, làm tốt lắm, cuối năm phải thưởng thêm cho cậu ta.
Một trợ lý tâm lý hiểu chuyện như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với cuộc sống của y.
Không biết đi được bao lâu, Phó Húc đứng lại, bọn họ tìm một sườn dốc nhỏ, cùng nhau ngồi xuống. Từng cơn gió lạnh lẽo phả lên mặt, Tạ Thời Dã tựa vào ngực Phó Húc, híp mắt, thỏa mãn như một con mèo: "Còn có niềm vui bất ngờ gì nữa sao, thầy Phó?"
Phó Húc lúng túng ho một tiếng, ngón tay gập bút chỉ sao lại, bất đắc dĩ nói: "Em không thể giả vờ như không biết được à?"
"Anh khổ cực đưa em đến tận đây, chẳng phải là vì đã chuẩn bị món quà lãng mạn cho em sao, yên tâm, em không chê anh quê mùa đâu." Tạ Thời Dã nói mà không biết ngượng.
Phó Húc giơ tay búng lên gáy y một cái: "Không phá thì em chết à?"
Tạ Thời Dã kéo áo khoác Phó Húc ra, dán mặt vào khuôn ngực nóng hầm hập, nghe tiếng tim đập dồn dập của người kia: "Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì mà anh lại căng thẳng như vậy?"
Phó Húc tức giận nói: "Chẳng có niềm vui bất ngờ nào hết."
Vừa dứt lời thì một tiếng nổ kì quái vang lên, Tạ Thời Dã mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn thấy cách đó không xa có pháo hoa bắn lên, ánh lửa cả một vùng trời.
Dưới sườn dốc, cách bọn họ một khoảng là hai vị trợ lý lao tâm lao lực đang đứng, trên mặt Dương Dương còn có vết than màu đen, trông hơi buồn cười.
Pháo hoa được xếp thành hình trái tim, từng đóa nở rộ trên không trung, quả nhiên là một niềm vui bất ngờ vô cùng cũ kĩ, ngay cả Phó Húc cũng không có ý tưởng nào mới mẻ.
Nhưng một ý tưởng cũ kĩ như vậy lại khiến hốc mắt Tạ Thời Dã nóng lên, bờ môi run rẩy. Đôi mắt hàm chứa ánh nước nhìn Phó Húc, không quên lo lắng: "Động tĩnh lớn như vậy có khi nào sẽ bị tổ tiết mục phát hiện không?"
Phó Húc lắc đầu: "Không đâu, cách xa lắm, chúng ta đi xuống đi."
Họ tay nắm tay cùng nhau đi, đến gần còn nhìn thấy một cái ghế, một cây đàn ghita. Phó Húc buông tay y, đi qua ngồi xuống, ôm ghita bắt đầu gảy, miệng nhẹ nhàng hát, từ Romance De Amour đến I See U, dường như những khúc nhạc này là lời thề ước của họ.
Cuối cùng anh đàn đến bài chúc mừng sinh nhật, Tạ Thời Dã bất ngờ vô cùng, y kinh ngạc nhìn điện thoại: "Đến sinh nhật của em rồi sao?" Y vậy mà lại bận đến mức quên mất.
Năm nay ăn Tết tương đối trễ, bình thường sinh nhật của y đều là lúc sắp chuyển sang năm mới.
Phó Húc cống hiến vài khúc nhạc mới dừng lại, nhìn Tạ Thời Dã ngơ ngác đứng đó, dáng vẻ hoàn toàn không nhớ ngày sinh của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Sao em có thể quên cả sinh nhật mình vậy?"
Dương Dương cũng mới biết được sinh nhật thật của Tạ Thời Dã,
chủ yếu là Tạ Thời Dã chưa bao giờ ăn sinh nhật, cũng chưa từng nói với bọn họ. Dương Dương rất đau lòng, uổng công cậu theo Tạ Thời Dã nhiều năm như vậy.
Mặc dù có hơi giận, nhưng Dương Dương vẫn giơ bánh sinh nhật lên: "Anh Tạ, chúc anh sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ."
Theo lý thuyết thì tuổi ba mươi là một cái hố, đối với minh tinh ngành giải trí mà nói thì thật sự là không đáng để vui mừng cho lắm, nhưng Tạ Thời Dã thật sự rất vui.
Có lẽ là vì năm nay y nhận được món quà tốt đẹp nhất, còn tốt hơn tưởng tượng của y rất nhiều.
Có trời mới biết chỉ mấy tháng trước thôi, y vẫn chỉ dám hi vọng vào ngày sinh nhật thật sự, mình có thể ăn một bát mì trường thọ do Phó Húc làm, nào biết lại có được một điều khác còn giá trị hơn. Phó Húc là của y rồi, chứ đừng nói là mì.
Phó Húc tiếp nhận bánh gatô Dương Dương đang cầm, đưa tới trước mặt Tạ Thời Dã, thấp giọng nói với y: "Em ước lại đi, lần trước không tính."
Hai tay Tạ Thời Dã chắp lại, cách ánh nến nhìn Phó Húc: "Vì sao lần trước không tính?"
"Điều ước lần trước ở KTV không tính." Phó Húc lại nói.
Tạ Thời Dã sắp cho là Phó Húc có khả năng đọc suy nghĩ, y cố ý hỏi: "Anh biết em ước gì không mà anh lại nói là không tính?"
"Là điều ước có liên quan đến anh." Phó Húc khẳng định.
Lần này Tạ Thời Dã im lặng, nửa ngày nói không ra lời, ánh mắt của y càng làm cho Phó Húc chắc chắn thêm mấy phần.
Ánh lửa khiến khuôn mặt Phó Húc thật mềm mại, anh thấp giọng nói: "Lần này em hãy ước cho mình, lần trước không tính."
Tạ Thời Dã mở to mắt nhìn anh, rồi nhắm mắt lại, sao lại không tính chứ, lần trước y đã ước cho Phó Húc có thể sống hạnh phúc, lần này y xin ước rằng mình và Phó Húc có thể ở bên nhau, lâu thật là lâu.
Ước xong, Tạ Thời Dã thổi nến, bốn người bọn họ đơn giản chia nhau chiếc bánh gatô, rồi bắt đầu dọn dẹp đống pháo hoa đã bắn hết. Diện tích không lớn nên dọn dẹp rất nhanh, có điều mùi khói sặc sụa, cái này gọi là lãng mạn thì hết mình, lúc dọn mới hết hồn.
Tạ Thời Dã cùng dọn với Phó Húc, Dương Dương và Trần Phong tự giác đi ra góc khác dọn dẹp.
Y vẫn rất tò mò, hỏi Phó Húc: "Rốt cuộc sao anh lại biết điều ước của em có liên quan đến anh?"
Phó Húc không nói cho y, sao có thể không nhìn ra được đây. Ngày hôm đó Tạ Thời Dã được mọi người vây quanh, rõ ràng náo nhiệt là thế, y là nhân vật chính được mọi người nâng cốc chúc mừng, tất cả đang trao cho y những lời chúc tốt đẹp nhất, y là tiêu điểm của mọi ánh mắt, là siêu sao sáng lấp lánh.
Nhưng trong cả đám người, mỗi khi Tạ Thời Dã nhìn thấy anh, ưu sầu vẫn luôn ẩn chứa trong ánh mắt lập tức hóa thành đau thương. Phó Húc thấy rất rõ, và cũng rất nhanh, Tạ Thời Dã đã nở nụ cười trấn an với anh.
Nụ cười tan đi, Tạ Thời Dã cúi đầu cầu nguyện rồi thổi nến. Khi căn phòng mờ tối sáng lên ánh đèn, cũng là lúc Phó Húc thấy được nước mắt chứa chan nơi đáy mắt Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã cho là mình đã xử lý cảm xúc rất tốt, nhưng thật ra tất cả đều bị người kia thấy được. Cả một đêm, Phó Húc vẫn luôn trộm nhìn y.
Sau khi thổi nến, Tạ Thời Dã có vẻ thở phào nhẹ nhõm, có phần thư thái hơn, cũng có phần khổ sở hơn. Những thư thái kia giống như y đang cố ép bản thân phải thế để chấp nhận vậy.
Thật ra có đôi khi, Tạ Thời Dã là một người rất dễ hiểu.
Phó Húc cảm thấy trước đó mình vẫn luôn không nhận ra đúng là do mắt bị mù rồi, rõ ràng chỉ cần cẩn thận tinh tế quan sát là có thể phát hiện ra Tạ Thời Dã đang đứng trước mặt mình là một hồ nước trong tới tận đáy.
Thậm chí ngay cả điều ước của y, Phó Húc cũng có thể nhận ra nó là cho anh.
Đại khái là trong suốt những năm tháng đằng đẵng yêu anh, điều can đảm nhất y từng làm là đưa sợi dây chun cho anh, giãi bày phần tình cảm kia. Rõ ràng là thứ có ném xuống đất cũng chẳng ai nhặt, rõ ràng anh chỉ là mái tóc anh từng chạm vào, vậy mà lại không nỡ cắt.
Tạ Thời Dã dùng mọi thứ mà y có, lặng lẽ thổ lộ với anh, tiếc là anh vẫn cứ luôn không thể thành công nhận được tín hiệu.
Đêm sinh nhật đó, anh tặng Tạ Thời Dã một chai rượu lựu, cũng thấy được tin nhắn Tạ Thời Dã cứ soạn mãi rồi cuối cùng không gửi đi.
Mà lúc đó, chính anh cũng đang do dự liệu mình có nên chúc một câu trên WeChat không, quan hệ khi ấy của bọn họ thật sự rất xấu hổ, anh không dám.
Lại vô tình bắt gặp sự do dự và bối rối của Tạ Thời Dã, cuối cùng, Tạ Thời Dã vẫn không gửi tin nhắn đó cho anh. Mà anh, cũng nhìn điện thoại, nhìn bồn ngọc bích kia, gần như trắng đêm không ngủ.
Phó Húc thoát ra khỏi dòng hồi ức, nhìn sang Tạ Thời Dã vẫn luôn đợi câu trả lời, nhất quyết không buông tha, anh hỏi ngược lại y: "Lần trước sinh nhật em đã ước cái gì?"
Tạ Thời Dã không chịu nói, Phó Húc cũng không hỏi tiếp, anh chỉ nói: "Dù em có ước cái gì thì lần đó cũng không tính."
"Sao anh biết điều ước của em khi đó không tốt?" Tạ Thời Dã mạnh miệng.
Phó Húc không trả lời vấn đề này mà nói: "Giờ tặng em quà sinh nhật 30 tuổi đây, có muốn không?"
Tạ Thời Dã không hiểu: "Quà gì cơ, còn có quà nữa hả?"
Phó Húc cười lớn: "Là anh nè."
Tạ Thời Dã suýt chút nữa mắng người đàn ông của mình không biết xấu hổ, nhưng phần quà này thật sự quá vừa ý, không nỡ nói không, thế là y nhào tới đè Phó Húc xuống cát, cưỡi lên người anh, lớn tiếng nói: "Em muốn, muốn cả đời này!"
Sau đó y cúi xuống hôn Phó Húc.