Hướng Gia Quân quay đầu, lờ mờ nhìn thấy đường hàm sắc bén và cả đôi mắt giống như đá mã não đen của thầy Hạ.
Cậu gật gật, chợt nhớ ra bọn họ đang ngồi trong bóng tối thì lại nhẹ nhàng trả lời anh: "Muốn."
Cậu nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy, kiểu người nề nếp như Hạ Trầm mà cũng có ngày chủ động muốn kể chuyện thì cậu phải lắng nghe thật chăm chú.
Một nam một nữ ở đầu kia căn phòng rất im lặng và còn thoáng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng đều đặn, chắc hẳn cả hai đã ngủ rồi.
Cũng may là xung quanh tối như mực, dù có tỉnh đi nữa thì họ cũng không thể nhìn thấy hai người đàn ông trưởng thành này đang tựa sát vào nhau kể chuyện trước khi ngủ.
Thầy Hạ cố gắng nói nhỏ nhất có thể rồi lại thêm cả màn đêm làm nền, thậm chí mang đến sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra được.
"Lúc học tiểu học tôi rất muốn nhận nuôi một con chó lang thang.
Nó thường xuyên xuất hiện ở quanh khu nhà tôi, bởi vì không đánh lại những con chó hoang khác nên nó rất gầy, lúc đi đường cũng cúi thấp đầu và luôn rũ đuôi xuống."
Hóa ra là chuyện về vật nuôi, thầy Hạ cũng có thú cưng ư?
Hướng Gia Quân yên lặng nghe xong đoạn mở đầu thường thấy của những câu chuyện xưa, đoán mò: "Nhưng ba mẹ anh không cho anh nuôi nó?"
"Đúng, họ chỉ nói không được mà không cho tôi biết tại sao." Hạ Trầm nói tới đây thì dừng lại một chút, "Nhưng hồi đó tôi cũng ngang bướng lắm, ba mẹ không cho tôi mang về thì tôi lén lút ở bên ngoài cho nó ăn."
Hướng Gia Quân tưởng tượng một Hạ Trầm thu nhỏ ngồi xổm ở góc đường đang cho một con chó hoang tội nghiệp ăn, trong lòng vô thức cảm thấy ấm áp.
Cậu dùng vai huých nhẹ thầy Hạ: "Chắc chắn trước đây anh đáng yêu hơn bây giờ."
Hạ Trầm bất lực nghe cậu nói lạc đề, không nhịn được mà đốp lại một câu: "Còn cậu thì chắc chắn không đáng yêu trước sau như một."
Hướng Gia Quân sụp vai, cớ gì phải chọc cho người này mở mồm chứ, dù sao cậu cũng nói không lại.
Cậu không phản bác anh, ngược lại còn hùa theo: "Người đàn ông mạnh mẽ không cần đáng yêu...!Anh kể tiếp đi."
Hạ Trầm cười khẽ, trước khi cậu kịp thấy ngượng ngùng thì anh lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Ban đầu con chó nhỏ kia rất cảnh giác, nó không tới gần con người cũng không ăn đồ mà tôi cho, thậm chí còn có mấy lần vì sợ mà muốn tấn công tôi.
Nhưng tôi kiên trì một tháng trời, rốt cuộc cũng đến ngày nó đồng ý cho tôi tới gần nó, cũng ăn đồ mà tôi mang đến nữa."
"Ngày xưa anh kiên nhẫn thật đó thầy Hạ à." Hướng Gia Quân không khỏi than thở cảm khái.
Hạ Trầm im lặng một lát, khi lên tiếng lần nữa thì giọng anh như đong chút cô đơn: "Đúng, chính vì tôi đã quá kiên nhẫn."
Cậu cảm nhận được câu chuyện sắp có bước ngoặt nên nghiêng đầu nhìn anh, trong bóng tối lung tung vỗ vỗ bả vai đối phương, cũng chẳng biết là mình có nhắm đúng hay không.
Người ta nói ký ức thời thơ ấu đều vô cùng quan trọng, dù không thể xóa đi đau đớn và khổ sở đã từng trải qua nhưng sự quan tâm an ủi vẫn luôn luôn có ích.
Hướng Gia Quân nghĩ ngợi rồi nói một câu thông dụng nhất thường dùng để an ủi: "Đã qua nhiều năm rồi."
Thầy Hạ không đáp lại lời này của cậu, tiếp tục kể: "Nghỉ hè ba mẹ đưa tôi về quê ông bà chơi mấy ngày, trước khi đi tôi để lại rất nhiều thức ăn cho nó ở chỗ cũ, còn thầm nghĩ chỉ đi hai ngày thôi rồi tôi sẽ tìm cớ để ba mẹ cho tôi về nhà trước."
"Nhưng khi tôi trở về thì đã không thấy nó đâu nữa."
Hướng Gia Quân đã đoán trước được, thấp giọng nói: "Chó hoang rất dễ gặp phải chuyện không may, một học sinh tiểu học khó mà bảo vệ nó."
"Nó bị bọn buôn lậu bắt đi." Tiếng quần áo cọ xát nho nhỏ vang lên trong bóng tối, Hạ Trầm xoay người nhìn về phía cậu, "Nó không còn cảnh giác với con người nữa, nghĩ rằng ai đến cũng đều là muốn giúp nó.
Nói không chừng lúc bị bắt đi còn vẫy đuôi với bọn buôn lậu, bị bán cho quán ăn còn tưởng là mình sắp có nhà."
Hướng Gia Quân im lặng một lúc lâu, hình như cậu đã hiểu tại sao Hạ Trầm lại kể câu chuyện trước khi ngủ này rồi.
Cậu hỏi dò: "Cho nên lúc trước anh mới không muốn tôi tùy tiện giúp đỡ người khác à?"
Cậu vẫn luôn cảm thấy con người Hạ Trầm rất mâu thuẫn, rõ ràng anh là một người rất có trách nhiệm nhưng lại cư xử xa cách với mọi người, bây giờ thì sự mâu thuẫn này có thể hiểu được rồi.
"Không phải, chỉ là tôi thấy tức giận thôi." Tối nay Hạ Trầm thẳng thắn khác hẳn ngày thường, "Vì để cho vết thương của cậu không nặng hơn nên tôi lựa chọn không đến trạm xăng nữa mà đổi đồ với hai đứa bé kia, vậy mà cậu lại tùy tiện ném đi một chai nước, lúc ấy tôi không thể vui nổi."
Hướng Gia Quân giống như bị thầy giáo phê bình mà lập tức cứng eo thẳng lưng, nói ra lời từ tận đáy lòng mình: "Xin lỗi anh."
"Không sao." Hạ Trầm bâng quơ trả lời.
"Hôm nay lúc lái xe tôi đã suy nghĩ rồi, không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà bỏ dở việc lớn." Giọng