"Mau trốn đi."
Hạ Trầm chỉ có thể bất lực nói một câu này.
Anh buông tay cậu sinh viên kia ra rồi xoay người theo dòng người chạy về phía cổng trường, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra mở mục hot search.
Không có tin gì liên quan.
Nhưng khi anh nhập từ "xác sống" vào thanh tìm kiếm thì mọi việc đang thực sự xảy ra lại như một thế giới khác.
Tất cả đều là những bài đăng mới nhất, hầu hết đều về một vụ việc xảy ra ở tuyến tàu điện ngầm ở thành phố B, số ít thì đề cập đến sân bay ở thành phố A.
Thành phố A, nơi anh hiện đang sinh sống, và thành phố B là hai tỉnh thành liền kề nhau nhưng cũng phải mất ít nhất sáu, bảy giờ đi xe.
Trong thời gian ngắn như vậy mà đã lan đến đây, tình hình có vẻ không khả quan cho lắm.
Mà gia đình anh đang ở thành phố B, nơi đó là quê hương của anh.
Hạ Trầm thân cao chân dài, là người nhanh nhất trong đám người đang vội vã chạy trốn, vậy nhưng anh không thể không đi chậm lại để tìm số điện thoại của mẹ rồi bấm gọi.
Máy bận.
Anh lại thử gọi vào số ba, cũng không thể liên lạc được.
Anh chuyển sang nhắn tin rồi bấm gửi, nhìn chằm chằm màn hình một lúc nhưng vẫn không thấy ai trả lời.
Hạ Trầm siết chặt di động trong tay, cắn răng rồi quyết định chạy nhanh tới cửa hông ở phía đông.
Anh nhớ ở cửa đông có một cửa hàng cho thuê xe, hôm nay anh lại không lái xe đi làm, để an toàn và tiết kiệm thời gian thì chỉ có thể đi thuê xe trước.
Dòng người sau lưng càng lúc càng đông đúc, sinh viên ở cả khu dạy học đều đã bị khuấy động.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, những ô cửa sổ vấy máu ngày càng nhiều, xuyên qua kính thủy tinh có thể thấy những sinh viên chưa kịp chạy đi đã khóa lại cửa lớp trốn ở bên trong.
Anh còn nhận ra một học sinh của mình đã nằm yên bên cửa sổ mặc cho một người khác cắn xé.
Chân Hạ Trầm khựng lại nhưng giây sau đã lại chạy về trước.
Hướng cửa đông vắng hơn những nơi khác, vốn dĩ chỗ này không có mấy hàng quán nên người chạy tới đây cũng ít hơn hẳn.
Hơn nữa phản ứng đầu tiên của đa số sinh viên là chạy về kí túc xá hoặc chạy đến siêu thị trong khuôn viên, không có mấy ai quyết định lao hẳn ra ngoài như anh.
Nhưng bên ngoài cũng không an toàn.
Trương Củng và cậu lớp trưởng kia hẳn là bị lây nhiễm ở ngoài trường học, còn việc bị nhiễm như thế nào, vì sao đến giờ mới phát tác thì không thể biết được.
Không biết đồng nghĩa với nguy hiểm tuyệt đối.
Phía trước là tòa nhà hậu cần, ở lối vào tầng một vừa khéo có một bình cứu hỏa.
Tòa hậu cần khá yên tĩnh, anh vốn tưởng mọi người còn chưa kịp biết chuyện vừa xảy ra nhưng khi đến gần mới phát hiện hóa ra là đã chạy hết rồi.
Hạ Trầm không nói nên lời, tự hỏi có nên cười một tiếng hay không.
Nhàn hạ thật, đến chạy trốn cũng nhanh nhạy hơn người.
Anh nâng bình cứu hỏa lên ước lượng, điều chỉnh tìm kiếm kiểu cầm phù hợp nhất.
Khắp nơi đều có cái này, hơn nữa lực sát thương không nhỏ, dựa theo tình huống ban nãy thì quả thật đây là món vũ khí tuyệt vời.
Lúc anh rời khỏi tòa nhà hậu cần thì người chạy đến đã đông hơn.
Nhìn thoáng qua thì không thể thấy rõ được trên cổ ai có đốm đỏ, vậy nên anh chỉ có thể cẩn thận tránh đi.
Đến khi chạy ra khỏi cửa đông, người trên đường nhiều hơn anh nghĩ, ngoại trừ sinh viên thì có cả người dân sống ở gần đó nữa.
Tuy làng đại học chiếm diện tích khá lớn nhưng công chức quanh đây cũng rất đông, siêu thị nhỏ gần cổng chính của trường đã chật như nêm cối.
Hạ Trầm tránh đi siêu thị rồi chạy đến chỗ cửa hàng cho thuê xe nhưng càng chạy lòng càng thấy không ổn, hình như anh đến chậm mất rồi.
Quả nhiên khi chạy đến chỗ ngoặt thì đã thấy cửa tiệm thuê đóng chặt.
Nơi này hẻo lánh, bốn phía không người nên anh bước chậm lại, vừa ổn định hơi thở vừa suy nghĩ xem quanh đây có chỗ nào có thể thuê được xe nữa không.
Anh lấy di động mở bản đồ ra, tìm kiếm một lúc mới thấy một tiệm cho thuê gần nhất cũng cách chỗ này tận hai kilomet, nói không chừng chạy được nửa đường thì anh đã bị cắn rồi.
Hạ Trầm tập trung nhìn bản đồ, vô thức men theo dải phân cách đi ra đến đường cái.
Trên con đường vắng vẻ, đột nhiên có một chiếc xe xông ra từ chỗ ngoặt lao nhanh đến.
Hạ Trầm nghe thấy tiếng động cơ, không kịp ngẩng đầu liền theo bản năng tránh sang bên cạnh, dựa theo phán đoán của anh thì hẳn là có thể né được.
Thế nhưng người lái kia không những không phanh lại mà còn tăng tốc lao tới chỗ anh đứng giống như đầu óc có vấn đề vậy, đến tận khi chỉ còn cách anh khoảng hai mét thì mới đột ngột kéo phanh lại.
Hạ Trầm giơ bình cứu hỏa lên chắn ở trước người nhưng vẫn như châu chấu đá xe, anh bị đụng ngã lăn trên mặt đất.
***
Tám giờ sáng, Hướng Gia Quân mở điện thoại nhìn thoáng qua dự báo thời tiết, ngày nắng, nhiệt độ hôm nay là 25°C.
Cậu nhảy lò cò bằng chân phải quay trở về phòng ngủ, cầm áo khoác treo lại vào tủ quần áo, sau đó nhảy ra cửa nhà đi giày cho cái chân không bị bó bột rồi mới chống nạng đang dựa ở cạnh cửa, rời đi.
Đã một tháng trôi qua kể từ vụ tai nạn, lúc đầu dùng nạng cậu còn vụng về không chịu nổi, đến bây giờ thì đã có thể chống nạng chạy chậm rồi.
Bất tiện là vậy nhưng cậu vẫn không trốn được số kiếp phải đi làm.
Xin nghỉ bệnh một tháng mà cấp trên đã kín đáo phê bình cậu, cậu không chờ được đến cuối tuần để đi gỡ thạch cao nên đành phải đến công ty lộ mặt điểm danh.
Chắc chắn là không thể lái xe, đi tàu điện ngầm cũng không tiện cho cả bản thân và những người xung quanh, vậy nên cậu chỉ có thể đi đến cổng khu nhà để gọi xe.
Ánh nắng mãnh liệt đến chói mắt, rõ là mới tháng tư mà đã có dấu hiệu mùa hè đến.
Lúc xe tới cậu đã sắp không mở nổi mắt nữa, híp híp mắt mở cửa ghế sau ra, để nạng vào trong trước rồi mới chậm rãi ngồi vào xe.
"Đến tòa nhà Hối Thái ạ." Chiều cao 1m80 lại còn kéo theo một bên chân bó bột nên cậu lóng ngóng thu mình ở ghế sau, đến khi đóng được cửa xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế hẳn là rất quen thuộc, nghe xong còn nghiêng đầu hỏi cậu: "Người bệnh mà còn muốn đi làm à?"
Hướng Gia Quân cười tự giễu: "Không đi làm thì không có tiền tiêu."
Cậu mới tốt nghiệp đại học được hai năm lại phải đi thuê nhà một mình, đúng là thời điểm thiếu tiền nhất.
Cha mẹ mất sớm, sau lưng cũng chẳng còn chỗ dựa, chỉ có