Hướng Gia Quân bị anh dọa sợ.
Lời này y như câu cửa miệng của giảng viên phụ trách lúc nghe thấy học trò xin xỏ khi bị kỷ luật vậy, người ta ra lệnh cấm rồi còn tiện mồm châm chọc— "Cậu nghĩ hay nhỉ."
Nhưng mình có vi phạm gì đâu? Không phải chỉ nói mỗi một câu là mỗi người một ngả thôi à?
Sau khi dứt lời thì thầy Hạ cũng ngẩn người một lát, anh lại quay đầu nhìn về phía trước rồi nói thêm: "Chân vừa tốt là đã muốn bỏ mặc đồng đội? Tôi đi bộ vào thành phố B còn cậu thì lái xe chạy mất hả?"
Hướng Gia Quân không đuổi kịp mạch suy nghĩ của Hạ Trầm.
Thường thì chỉ có người khác không theo kịp cậu thôi, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có phải mình đã lỡ mất cái gì rồi hay không, chứ nếu không thì tại sao vẻ mặt Hạ Trầm lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Vừa rồi còn ra dáng giảng viên phụ trách mà giờ đã tỏ vẻ đáng thương rồi.
Cậu chịu không đoán nổi, quyết định mặc kệ rồi lấy đồ ăn trong balo ra lấp bụng.
Lát sau Hạ Trầm đột nhiên lên tiếng: "Sao cậu không trả lời tôi, biết lễ phép không thế?"
Hướng Gia Quân dựa người vào lưng ghế, ăn uống no đủ chuẩn bị ngủ, nghe vậy thì đáp: "Tôi sợ mình mà mở miệng thì sẽ không nhịn được chửi anh."
Trong xe đột nhiên im lặng.
Chốc lát sau, Hướng Gia Quân không nhận được câu trả lời thì bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi: "Chắc thành phố B sẽ khá nguy hiểm, tôi ngủ một giấc trước đã."
Hạ Trầm lạnh lùng nói: "Không phải chân cậu khỏe rồi à, sao không sang lái xe?"
Hướng Gia Quân mở bừng mắt, một lúc sau mới bàng hoàng nhận ra rồi hô "A!" một tiếng.
"Đừng nói là cậu đã quên chứ." Hạ Trầm nghiến răng nghiến lợi, "Cậu thực sự xem tôi là tài xế đấy à?"
Quả thực cậu đã quên.
Có những thói quen không cần hai mươi mốt ngày để hình thành, chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi mà cậu đã quen với sự tồn tại của Hạ Trầm và tất cả những điều liên quan đến anh.
Hướng Gia Quân không khỏi chột dạ, nhanh nhẹn lấy một gói bánh quy trong balo ra rồi xé bao bì đưa đến trước mặt Hạ Trầm: "Thầy Hạ ơi, thầy còn chưa ăn sáng ạ."
Hạ Trầm không thèm nhìn cậu mà chỉ tập trung vào con đường phía trước: "Tôi còn dư tay để cầm à?"
Cậu rất biết điều cầm lấy một miếng bánh quy đưa đến tận miệng Hạ Trầm, thái độ cực kì chân thành.
Lúc cậu vươn tay tới cả người Hạ Trầm lại cứng ngắc.
Hướng Gia Quân cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước cậu đã để ý thấy hình như Hạ Trầm rất kháng cự tiếp xúc gần với cậu.
Cậu đang định hỏi thì anh lại cúi đầu ngậm lấy miếng bánh quy.
Rõ ràng môi anh không chạm vào tay cậu nhưng cậu lại cảm thấy mình như bị điện giật, tê tê dại dại khiến Hướng Gia Quân nhanh chóng rút tay về.
Quái lạ, giờ là tháng tư mà, sao lại tĩnh điện chứ? Hơn nữa cảm giác đó cũng không hẳn là giống bị giật điện, ngược lại còn cảm thấy ngưa ngứa...
Hạ Trầm nhìn cậu khó hiểu, nhưng rồi lại giống như anh đã nắm thóp được điểm yếu nào đó của cậu.
Sau khi ăn xong miếng bánh kia thì anh mới mở miệng: "Nước."
Cậu phản ứng chậm chạp, luống cuống lấy ra một chai nước còn nguyên, mở nắp xong thì đưa đến bên miệng Hạ Trầm.
Lần này anh không để cậu đút nữa mà duỗi tay cầm lấy, ngửa đầu uống hai ngụm rồi lại trả chai về.
"Cảm ơn."
Hướng Gia Quân ngơ ngác nhận chai nước rồi đóng nắp lại.
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, cậu ngẩng đầu bắt được khóe miệng không kịp giấu ý cười của Hạ Trầm, vốn đang hoang mang thì lúc này lại càng buồn bực hơn: "Thầy Hạ, anh cười nhạo tôi à?"
"Đâu có," Thậm chí giọng điệu của Hạ Trầm cũng mang chút vui vẻ, "cậu nghễnh ngãng."
Hướng Gia Quân không còn sức cãi nhau với người này, giận dỗi ôm balo trong ngực, thân cao chân dài co ro trên ghế ngồi, rầu rĩ nói: "Anh lái mệt thì nói một tiếng, tôi đổi cho."
Cậu loáng thoáng nghe thấy thầy Hạ lẩm bẩm "Lại ngủ." mà không thèm mở mắt, tựa vào lưng ghế dần dần chìm vào mộng đẹp.
***
Đến khi cậu tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là hình như tốc độ xe đã chậm lại không ít.
Mở mắt ra thì thấy có rất nhiều xe hỏng đỗ bừa trên đường lớn, bọn họ đang cố gắng lách qua tình hình giao thông tệ hại này.
"Tỉnh rồi hả?" Tiếng Hạ Trầm vang lên từ ghế bên, cố ý nói thật khẽ, "Thành phố B chào đón cậu."
Hướng Gia Quân dụi mắt: "Chúng ta đang ở đâu thế?"
"Ngoài đường vành đai 3."
Giờ cậu đã nhìn rõ tình huống xung quanh, tất cả xe trên đường đều hướng về phía đi ra khỏi thành phố, có không ít đầu xe đuôi xe đâm vào nhau tạo thành những tai nạn khủng khiếp.
Dù sao cũng là nơi đầu tiên dịch xác sống bùng nổ, không hề có dự đoán hay lời nhắc nhở nào, không giống thành phố A, mọi người biết trước được tin này thì sẽ có biện pháp tránh né tạm thời, vậy nên thương vong trên đường không quá nghiêm trọng.
Bọn họ đi ngược dòng xe cộ, vô cùng khó khăn.
"Không đúng, xác sống đâu?" Hướng Gia Quân nhận ra ngoại trừ những con bị nhốt ở trong xe thì trên đường chỉ thấy hai xác sống lảng vảng.
"Không biết," giọng Hạ Trầm cũng nặng trĩu, "với cả nơi này quá yên tĩnh."
Vừa nhắc đến thì Hướng Gia Quân cũng để ý tới điều này.
Tuy rằng hai ngày nay đi đường khá im ắng nhưng dù sao cũng là vùng ngoại ô, trước không thôn sau không tiệm, vốn dĩ là nơi có rất ít người ở nên tĩnh mịch cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng lúc này họ đã vào thành phố, ven đường không còn đất hoang và đồng ruộng mà là những tòa nhà cao ngất, cùng với đó là những quảng trường vốn đông đúc phồn hoa.
Vậy mà nơi này lại không hề có bóng dáng của con người lẫn xác sống.
Cả thành phố như chìm trong yên lặng, để lộ một mặt mà trước đây con người chưa từng được nhìn thấy.
Hướng Gia Quân biết rằng sự tĩnh lặng tuyệt đối sẽ làm cho người ta dễ cảm thấy hoảng loạn, cho dù cậu không cảm nhận được nhưng vẫn quay sang nhìn Hạ Trầm, lòng muốn xoa dịu anh nhưng lại không tìm được lời để nói, đành phải chọn hỏi thẳng: "Nhà anh ở đâu?"
"Vẫn trên vành đai 3 nhưng ở phía Bắc, chúng ta phải đi vòng." Nhìn qua thì cảm xúc của Hạ Trầm vẫn ổn nhưng giọng điệu lo lắng đã bán đứng anh, "Thành phố B bùng dịch sớm, mong là họ không kịp đi làm."
Cậu không biết nên an ủi một người có đủ đầy ba mẹ như thế nào, ngồi im nửa ngày mới nghĩ đến một câu hay được người khác dùng: "Bọn họ sẽ không sao đâu."
"Cảm ơn." Hạ Trầm nhận lấy sự an ủi vụng về của