Tại sao?
Chính cậu cũng không biết tại sao.
Có điều gì đó lóe lên trong đầu cậu nhưng trước sau lại vẫn cứ mơ hồ.
Thế nhưng đối mặt với câu hỏi của anh, cậu vẫn chột dạ theo bản năng, tránh mắt đi rồi trả lời linh tinh: "Hôm qua tôi giúp anh đánh người báo thù nên anh thấy biết ơn."
Hạ Trầm bật cười rồi rướn người đến nắm lấy gáy cậu, lòng bàn tay ấm áp chạm lên làn da ở sau cổ.
Anh kéo cậu lại gần, sau đó thay cậu gỡ xuống lớp băng gạc ở vết thương trên trán.
Vết thương bị vụn thủy tinh cắt giờ đã kết vảy, không cần băng lại nữa.
Hạ Trầm gỡ nó xuống rồi vứt sang một bên, hỏi tiếp: "Thật sự nghĩ như vậy?"
Hướng Gia Quân bị anh tóm sau gáy, hoàn toàn không còn chút khí thế, bất chấp tất cả nói: "Không phải...!Tôi đoán là do anh sợ hãi nhưng ngượng ngùng không muốn nói với tôi, chỉ có thể xin được ôm một chút để tự an ủi mình."
Cậu hấp tấp bịa ra lời nói dối.
Đến chính cậu bình thường không hay lo sợ mà bây giờ còn bắt đầu sợ lũ xác sống, vậy thì chắc Hạ Trầm cũng cảm thấy sợ hãi khi tận thế đến nhỉ.
Hướng Gia Quân ngước mắt nhìn trộm thầy Hạ, sợ rằng cậu sẽ thật sự chọc giận người ta rồi bị quăng luôn xuống xe.
Cậu không nhịn được mà muốn lùi về sau né tránh, nhưng cái tay trên cổ kia vẫn kìm chặt cắt đứt đường lui của cậu.
Cả lưng cậu đều cảm thấy ngưa ngứa.
"Cậu đã nghĩ thế thì còn trốn làm gì? Chột dạ à?" Hạ Trầm tàn nhẫn vạch trần cậu.
"Sao tôi phải chột dạ..." Hướng Gia Quân càng nói càng nhỏ.
Trong đầu bỗng hiện lên câu hỏi khiến người ta ngớ người vừa nãy của Trang Phàm— "Cũng không có bạn nam nào thích à?"
Câu từ ma quái này cứ xoay vần trong tai cậu giống như nút phát lại đã được ấn xuống vậy, không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu.
Mình là nam, thầy Hạ cũng là nam.
Không thể nào, sao chuyện này có thể xảy ra được.
Bọn họ mới quen biết năm ngày, xây dựng lòng tin giữa đồng đội đã không hề dễ dàng, sao mà thích được chứ?
Thầy Hạ...!và mình ư?
Hướng Gia Quân thử tưởng tượng một chút mà da gà đã rớt xuống đầy xe.
"Tôi...!tháo băng ra đây, anh bôi lại thuốc cho tôi đi."
Cậu chật vật nói lảng sang chuyện khác, không chờ nổi mà cởi áo khoác ra rồi lưu loát tháo xuống băng vải trên tay trái.
Lớp băng cũ dính máu me nhầy nhụa bị cậu vo lại vứt sang một bên, cậu rũ mắt, cuống quýt thúc giục anh: "Bôi thuốc, bôi thuốc."
Hạ Trầm bình tĩnh nhìn cậu, một lúc sau mới nhượng bộ mà thu cái tay kia về.
Anh im lặng để lại lọ cồn vào hòm thuốc rồi đổi thành thuốc sát trùng Povidone, nhỏ lên bông rửa sạch vết thương cho Hướng Gia Quân, sau đó băng bó lại cẩn thận.
"Được rồi, con chim cút lớn này, ngẩng đầu lên." Hạ Trầm nói rồi tháo băng vải trên đầu mình xuống, giọng điệu lại quay về bình thường.
Hướng Gia Quân vừa ngẩng lên đã nhìn thấy vết thương trên trán thầy Hạ, mọi suy nghĩ linh tinh lập tức bay sạch, chỉ còn lại cảm giác đau lòng cứ như bản thân cũng bị thương.
Hai ngày nay mỗi lần thay băng cho Hạ Trầm cậu đều thấy sợ hãi.
Vết thương rất sâu và dài, kéo từ mép thái dương phải đến tận đuôi lông mày, dưới điều kiện y tế của tận thế thì cho dù khỏi hẳn cũng sẽ để lại sẹo.
Rõ ràng là gương mặt đẹp trai nhường này...
Cậu cầm bông tẩm Povidone nhưng lại không biết nên xuống tay thế nào, cứ giơ tay do do dự dự.
Hạ Trầm tóm lấy cổ tay cậu rồi trực tiếp ấn nó lên miệng vết thương, "Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Cả người Hướng Gia Quân bị kéo nghiêng về trước, khoảng cách giữa hai người gần hơn nhưng vẫn chưa đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, mà ngược lại như gần như xa khiến cho lòng người xao động.
Cậu cố gắng gạt đi những suy nghĩ lung tung, nghiêm túc sát trùng miệng vết thương cho anh.
Chắc hẳn thầy Hạ dầm mưa không lâu lắm, vết thương không dính quá nhiều nước cũng không có dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Hạ Trầm mặc cho cậu sát trùng, một tiếng cũng không kêu.
Hướng Gia Quân không nhịn được mà ngượng ngùng hỏi một câu: "Anh không đau à?"
"Đau, thì sao?"
Kể từ lúc cậu nói lảng sang chuyện khác để trốn tránh thì thái độ của Hạ Trầm trở nên rất bình tĩnh, không còn cáu kỉnh cũng không bất đắc dĩ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hướng Gia Quân bị lời này chặn họng không nói thêm gì được, lại im lặng cẩn thận giúp thầy Hạ băng bó lại vết thương.
Thay băng xong, có vẻ mọi chuyện mà họ có thể làm đều đã được làm xong.
Cậu hỏi thử: "Thầy Hạ ơi, sau này anh có kế hoạch gì không, sẽ rời đi cùng mẹ và bạn anh à?"
Vốn dĩ Hạ Trầm đang chuẩn bị xuống xe, nghe vậy thì lại quay về chỗ, "Sao cậu lại cho rằng trong kế hoạch của tôi không có cậu?"
"Hả?" Câu hỏi thẳng thắn này làm cậu hơi ngẩn ra.
"Cho dù có lùi lại một bước đi nữa, cậu nghĩ Hạ Trầm tôi là loại người lợi dụng đồng đội xong thì ném hả?" Hạ Trầm bực bội hỏi, không hề hài lòng với thắc mắc này của cậu.
Vấn đề Hướng Gia Quân lo lắng đột ngột được giải quyết mà còn là tin tốt, kết quả này không khỏi khiến cậu vui sướng quên mình, lại hỏi tiếp: "Vậy tiến thêm một bước thì sao?"
Cậu cứ như con chó nhỏ vừa được tiếp xúc với một thứ lạ lẫm, không dám đến đụng vào nhưng lại tò mò chạy vòng vòng xung quanh, không chịu rời đi.
Vừa rồi nói lảng sang chuyện khác là cậu, bây giờ gợi lại vấn đề cũng là cậu.
Giọng Hạ Trầm giống như mang theo chút tình ý sâu xa: "Hiện tại còn chưa thích hợp để tiến thêm một bước.
Cậu kém tôi năm tuổi, có rất nhiều chuyện cậu còn chưa hiểu rõ, tôi có thể cho cậu thêm thời gian.
Chờ tới khi cậu suy nghĩ cẩn thận về lý do đêm qua tôi ôm cậu thì hãy nói với tôi, đến lúc đó chúng ta sẽ tiến thêm một bước."
Hướng Gia