Hướng Gia Quân và Hạ Trầm kiểm tra hết một lượt, thang máy này được giấu cực kỳ kỹ.
Ở ba tầng trên cùng chỉ có tầng tám mới có lối đi vào, vị trí đó ở các tầng dưới không hề có bất cứ khe hở nào giống vậy, thang máy hoàn toàn bị bức tường che kín.
Theo như Hạ Trầm biết thì viện nghiên cứu không có tầng hầm nhưng bây giờ hẳn chỉ là dối trá, hơn nữa có vẻ còn giấu với hầu hết nhân viên.
Sau khi kiểm tra xong bức tường kín mít không có một khe hở ở tầng một thì hai người tạm nghỉ ngơi một lát.
Hạ Trầm và Hướng Gia Quân đều im lặng đứng tựa vào bên tường phòng ăn, hưởng thụ sự tĩnh lặng tuyệt đối hiếm có giữa đất trời.
Hướng Gia Quân lấy một chai nước từ trong balo ra, uống mấy ngụm rồi nâng tay lau đi vệt nước bên khóe miệng.
Địa ngục ngay dưới chân bọn họ nhưng lúc này đây cậu lại chỉ nghĩ đến không gian quá mức yên tĩnh này.
Cửa sổ bên cạnh vẫn còn mở, mưa rơi tạt vào phòng, có vài giọt còn bắn lên bàn tay đang cầm chai nước khoáng của cậu.
Từ khi dịch xác sống bùng phát thì toàn bộ thế giới giống như bị ai đó ấn vào nút tắt tiếng, đặc biệt là lúc này, không có xác sống cũng không có tiếng người, chỉ có mưa là càng lúc càng nặng hạt, cứ trút xuống chẳng ngừng.
Mưa càng lớn thì thế giới này lại càng trở nên yên lặng hơn.
Lặng yên như thể từ khi thế giới này hình thành, cậu và Hạ Trầm đã sóng vai nhau đứng ở đây.
Hướng Gia Quân nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, đến khi chai nước trong tay thình lình bị lấy đi thì mới hoàn hồn lại.
Hạ Trầm cướp nước của cậu rồi ngửa đầu uống mấy ngụm, uống xong thì lại ném trả lại, tự nhiên cứ như đang uống nước của mình.
"Ngẩn người làm gì thế?" Người đàn ông nhẹ hỏi.
Cậu ngơ ngác cầm lấy chai nước còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thầy Hạ, một lát sau mới đáp: "Đang ngắm mưa."
Khóe miệng Hạ Trầm cong cong nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái, nụ cười này chỉ để an ủi cậu mà thôi.
"Đẹp không?"
Hướng Gia Quân quay đầu nhìn Hạ Trầm.
Một gương mặt thư sinh trí thức lại không hề yếu ớt, đường nét mặt mày rất sắc bén nhưng biểu cảm lúc này lại khiến khuôn mặt anh thêm vài phần dịu dàng.
Dù mệt mỏi nhưng không hề giống mưa xuân liên miên không dứt ngoài cửa sổ, thay vào đó giống như cơn dông giá buốt của mùa đông.
Trái tim cậu vẫn đập nhẹ từng nhịp nhưng suy nghĩ lại lén bay thật nhanh, dường như chỉ trong một nháy mắt đã chạy đến bên miệng làm cậu bật thốt lên: "Đẹp."
Hạ Trầm cũng ngây ngẩn, có lẽ bởi vì Hướng Gia Quân không hề che giấu ánh mắt mình.
Người đàn ông vươn tay, khi đầu ngón tay sắp chạm tới thái dương cậu thì khựng lại giữa chừng.
Hướng Gia Quân giật mình tỉnh táo lại, bối rối rời mắt đi rồi cúi đầu bắt đầu lục tìm trong balo, lát sau lấy ra một hộp thuốc.
"Thuốc giảm đau, mau uống đi."
Hạ Trầm im lặng thu tay lại, cậu không đoán ra cảm xúc của anh lúc này nhưng anh không nhận lấy hộp thuốc kia.
Hướng Gia Quân dứt khoát mở nắp lấy ra một viên thuốc nho nhỏ, đặt trong lòng bàn tay mình rồi giơ trước mặt đối phương: "Đừng giấu tôi, tôi biết anh đau đầu, đừng cố chịu."
Rốt cuộc Hạ Trầm vẫn cầm lấy viên thuốc, trước khi uống còn hỏi cậu: "Cậu có nghĩ là toàn thế giới đều gặp chuyện này không?"
Cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tôi luôn tự nhắc bản thân không nên ôm quá nhiều ảo tưởng."
Chỉ cần cam chịu kết cục tồi tệ nhất thì sẽ không bị hiện thực liên tục phá nát những hy vọng tốt đẹp, cậu có thể mãi mãi duy trì sự lạc quan của mình vì sẽ chẳng có điều tồi tệ hơn xảy ra thêm được nữa.
"Cậu..." Hiếm khi Hạ Trầm không biết phải nói gì, nhíu mày nhìn cậu một lát rồi ngửa đầu nuốt xuống viên thuốc kia.
Hạ Trầm đóng nắp hộp thuốc lại rồi thả vào balo leo núi, cả người trông có sức sống hơn một chút.
Mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt nhưng nét mặt anh đã thoải mái hơn nhiều.
"Cậu cũng sẽ khuyên người khác cơ đấy." Hạ Trầm cười khẽ, "Không phải cậu còn muốn cùng xuống địa ngục với tôi à, có đi không đây?"
"Đi chứ." Hướng Gia Quân không hiểu sao mình lại được khen nhưng vẫn cười với anh, "Mà đi như thế nào?"
"Chờ."
Hạ Trầm nói xong liền ra ngoài, bỏ lại Hướng Gia Quân đứng đoán mò nửa ngày.
Trong cả tòa nhà này chỉ có tầng tám là có lối vào nơi bí mật kia, cậu vẫn giữ cuộn dây leo núi, chẳng lẽ muốn mạo hiểm tụt từ tầng tám xuống tận tầng hầm ư?
Lúc lâu sau thầy Hạ mới quay về, trong tay còn xách thêm một cái bình cứu hỏa.
Hướng Gia Quân cảm thấy không ổn, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hạ Trầm vung bình cứu hỏa lên đập một phát lên tường, hài lòng trả lời: "Thép cacbon, chắc là có thể đập tường."
"Đập tường?" Đúng là cậu không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng hai người họ có phải đang chạy trốn không vậy? Dọc đường phá một đống đồ vật, hết xe hơi rồi đến khóa cửa, bây giờ thậm chí còn đập nát cả tường của người ta.
Hướng Gia Quân bình tĩnh lại, hỏi: "Tiếng đập tường lớn lắm đó, lỡ như xác sống chạy đến đây thì phải làm sao giờ?"
"Lên tầng hai đập, có tiếng mưa yểm trợ nữa mà." Hạ Trầm đáp, "Nếu xác sống vẫn nghe thấy thì lại dẫn chúng ra chỗ khác."
Cậu vừa nghe đã hiểu, "Dương đông kích tây, tôi lên tầng ném đồ sang hướng khác để đánh lạc hướng xác sống?"
"Không ngốc ha." Hạ Trầm khen cậu một câu, nhưng cách khen thì vẫn đậm chất "Hạ Trầm".
Hướng Gia Quân quá quen với kiểu nói của anh, xoay người định đi, "Vậy tôi lên tầng bốn canh chừng, nếu có xác sống tới thì cho