Tỉnh táo và lạc lối, lý trí và điên cuồng, khoảng cách giữa chúng thực sự rất mong manh.
Khi ánh nắng mặt trời ấm nóng chiếu lên làn da cậu cũng là lúc cơn đau đớn kéo đến, ngoại trừ những tiếng r3n rỉ thống khổ tràn ra khỏi khóe miệng thì suy nghĩ trong đầu càng lúc càng không thể kiểm soát.
Sự gắt gỏng tích lũy mấy ngày qua so ra đều kém giờ phút này, mọi thứ trên đời trong mắt cậu như được bọc ánh lửa màu đỏ rực, bị thiêu đốt hừng hực dữ dội.
Bấy giờ biển lửa ngập trời này như thể dần hòa vào làm một với sự đau đớn tột cùng mà cậu đang cảm nhận.
Các dây thần kinh trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần bức tường rung chuyển đều bị phóng đại thành tiếng ầm vang dội trong đầu cậu, mùi hôi thối quanh quẩn nơi chóp mũi dường như sắp ăn mòn cả khứu giác.
Hướng Gia Quân mất hết kiên nhẫn, lòng chỉ muốn diệt trừ âm thanh đơn điệu này để mình được giải thoát.
Cậu đau đến mức không khống chế được nước mắt s1nh lý chảy xuống từ khóe mắt, vô thức cử động cơ thể đã cứng đờ cả đêm, thong thả đứng dậy.
Ngọn lửa khiến cậu giống như một xác sống còn sót lại chút lý trí, cái giá phải trả là đau đớn và điên cuồng để có thể lấy lại sức lực một lần nữa.
Tay cậu siết chặt cán rìu như hiện thân của tử thần, đầu cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã nhảy khỏi bờ tường không một chút do dự.
Mọi chuyện xảy ra sau khi cậu đáp đất đều mờ ảo đẫm máu.
Cậu chỉ cảm nhận được lưỡi rìu chém vào thứ gì đó, mọi động tác đều xuất phát từ bản năng nhưng lại giống như máy móc vô tri, chiếc rìu vung lên rồi hạ xuống hết lần này đến lần khác đến tận khi hai bóng dáng to lớn bên cạnh ầm ầm ngã xuống.
Tiếng va đập sau lưng vẫn chưa ngừng nhưng cậu đã nếm được sự thỏa mãn ngắn ngủi sau màn bạo lực vừa rồi, không rảnh quan tâm đến bức tường kia nữa.
Trước mắt là cổng vào cổ trấn, nơi đây cũng bị ngọn lửa trong mắt cậu vây lấy, những con đường lát đá đều chìm trong máu tươi.
Hướng Gia Quân lảo đảo ngã mạnh xuống nền đất rồi lại giãy giụa chống người bò dậy.
Cậu chỉ nhớ mình phải đi tìm một người.
Cả trấn nhỏ tranh tối tranh sáng, giữa lối vào là một chàng trai dẫm lên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, bước chân tập tễnh nhưng kiên định đi vào trong cổ trấn.
Có hai người đàn ông xuất hiện ở chỗ ngoặt phía trước, vội vàng chạy tới bãi đỗ xe để chuẩn bị nhặt xác trước khi trời sáng hẳn.
Mặt trời càng lên cao thì cơn đau của Hướng Gia Quân càng theo đó mà tăng, mọi nơi trên cơ thể đều đang thét gào.
Ngay khi cậu cho rằng bản thân sắp bỏ mạng thì bỗng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc khiến người ta căm ghét.
Sự thỏa mãn không còn, cậu cần bạo lực để giảm bớt đau đớn.
Hầu Chí Thành, còn có người đàn ông đeo kính đã dẫn xác sống tới tra tấn cậu cả đêm.
Phải gi3t chết bọn chúng.
***
Vốn dĩ Hạ Trầm muốn ra ngoài một mình để đi tìm vật tư, tuy trấn cổ này không rộng bằng những địa điểm du lịch nổi tiếng khác nhưng diện tích cũng bằng vài quảng trường cộng lại, hôm qua đám Trang Phàm mới chỉ kiểm tra loanh quanh mấy khu nhỏ gần đây.
Tờ mờ sáng anh đã lên đường, trước khi đi còn đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Hướng Gia Quân một hồi lâu.
Đến khi lý trí nhắc nhở anh "Mày không bao giờ ngắm đủ đâu" thì anh mới đành rời khỏi phòng.
Anh sang gõ cửa phòng hai bạn vị thành niên, hiếm khi mà lải nhải dạy bảo Lưu Diệu vẫn còn đang ngái ngủ.
Sau khi thả cậu chàng về phòng thì Hạ Thư Nhã lại chạy tới gọi anh, cô bé muốn đi cùng.
Thêm một người cũng không sao, Hạ Trầm không từ chối.
Lúc hai người đi xuống tầng dưới thì vừa khéo đụng phải Trang Phàm cũng đang định ra ngoài, hắn nhìn thấy họ thì rất tự nhiên đến gần rồi khoác tay lên vai anh, nói hay là đi cùng đi.
Lại thêm Trang Phàm cũng không thành vấn đề, dù sao cũng chỉ là đồng hành chứ không phải đồng đội, Hạ Trầm bèn gật đầu đồng ý.
Anh vốn muốn bắt đầu tìm kiếm từ phía Tây Nam nhưng Trang Phàm lại bảo nơi đó đã có người kiểm tra rồi, không có cái gì hết.
Ba người quyết định bắt đầu từ những khu vực gần nhà trọ, cứ thế mở rộng ra các con phố lân cận.
Những cánh cửa cửa hàng bị ba người dùng sức cạy ra, vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần là sẽ phải đánh nhau nhưng không ngờ tất cả gian hàng đều trống không, không có người cũng chẳng còn dư lại nhiều vật tư.
Nếu không ngoài dự tính thì toàn bộ trấn cổ cũng giống như thế này.
Đến buổi chiều, ba người đã tới rìa cổ trấn, đi đến chân của một ngọn đồi nhỏ.
Lúc họ lái xe tới thì không nhìn rõ ngọn đồi này lắm, giờ đến gần mới nhận ra nó cũng không quá nhỏ.
Chỗ này là nơi thoải nhất, không quá cao lại trải dài rộng rãi, địa hình chỉ hơi nhấp nhô.
Thị