Sau khi loa tắt thì họ là hai người đầu tiên rời hành lang về phòng.
Lúc này Hướng Gia Quân mới sực nhớ ra, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường đeo lên tay, "Năm giờ sáng rồi, đã nói là nửa đêm gọi em dậy cơ mà?"
Bị hỏi tội nhưng Hạ Trầm mặt không đổi sắc, mở chai nước uống hai ngụm rồi mới đánh trống lảng: "Tôi không ngờ là họ đang nghiên cứu để điều chế huyết thanh."
Cậu liếc xéo Hạ Trầm một cái, biết đối phương lại đang lặng lẽ dung túng mình.
Hướng Gia Quân giằng lấy chai nước trong tay anh rồi đẩy mạnh người ta ngã xuống giường, nghiêm túc ra lệnh: "Còn đủ thời gian để ngủ thêm một giấc, bây giờ anh lập tức nhắm mắt lại cho em."
Hạ Trầm không nghĩ là cậu lại trực tiếp động thủ, ngơ ngác chốc lát rồi thật sự kéo chăn lên, nhưng mắt anh vẫn cứ nhìn thẳng cậu, "Không ngủ được, em nói chuyện với tôi đi.".
Ngôn Tình Xuyên Không
Hướng Gia Quân chịu không nổi ánh mắt không thèm che giấu này của thầy Hạ, giống như anh đang lưu luyến cậu vậy.
Cậu rũ mắt ngồi xuống tấm thảm cạnh đầu giường, im lặng một lát rồi mới mở miệng nói: "Họ đang nghiên cứu để tạo ra huyết thanh không có nghĩa là chuyện virus không liên quan tới họ.
Em thừa nhận là mình có định kiến, vừa gặp Khấu Tư Niên đã cảm thấy ông ta không phải là người tốt."
Thấy cậu bẻ lại về câu chuyện vừa nãy thì Hạ Trầm cười cười, xoay người nằm nghiêng.
Đầu hai người kề sát, nói chuyện cũng khẽ khàng, bầu không khí lúc này rất ấm áp nhưng vấn đề mà bọn họ bàn luận lại vô cùng nghiêm túc.
"Chẳng lẽ em không thấy lạ sao, tại sao virus xác sống đã xuất hiện lâu như vậy mà huyết thanh còn chưa điều chế được? Chúng ta chưa rõ mục đích chính của Minh Hòa khi tạo ra virus nhưng có thể suy đoán rằng họ làm vậy để khống chế toàn bộ thị trường trên thế giới.
Vậy nên theo lý mà nói thì tiến độ nghiên cứu virus và huyết thanh không thể chênh lệch nhiều vậy được." Hạ Trầm nói tiếp lời cậu và đưa ra vài điểm đáng ngờ khác.
Hướng Gia Quân cau mày trầm tư, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ tổ thêm đau đầu, cậu quyết định đơn giản là không suy nghĩ nữa, "Dù sao chúng mình đã vào được đây rồi, muốn thám thính chút tin tức cũng không quá khó nhỉ?"
Hạ Trầm tùy ý ậm ừ đáp lại, giơ tay xoa xoa giữa mày cậu, giọng anh càng dịu dàng hơn: "Cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Cậu bỗng nhớ tới chuyện thầy Hạ đứng ngoài gần cả đêm, trong lòng thấy chua xót.
Hẳn là thầy Hạ đang sốt ruột về tình hình sức khỏe của cậu lắm nhưng lại không dám nói rõ ra, chỉ có thể tranh thủ lúc cậu ngủ mà nghĩ cách một mình.
"Tốt lắm, không sao hết." Hướng Gia Quân không nỡ nhìn vào mắt Hạ Trầm.
Ngón tay ở giữa mày chuyển qua trước ngực cậu rồi dừng lại một lát.
Cậu chợt nhận ra rằng thầy Hạ đang cảm nhận từng nhịp tim của mình.
"Anh lại không tin em, em không lừa anh mà!" Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng dám ngẩng đầu lên, thấy Hạ Trầm đang mặt mày ủ rũ.
Hai giây sau Hạ Trầm mới rút tay về, gật gật đầu, "Em không gạt tôi.
Tôi ngủ một tiếng thôi, em cũng lên nằm đi, đừng để mình bị mệt."
Nói rồi anh duỗi cánh tay dài kéo cậu lên trên giường, vừa vặn nằm vào trong lòng mình.
Hướng Gia Quân không kịp đề phòng, thử tránh khỏi vòng tay của Hạ Trầm nhưng sức cậu đâu chống lại được anh, tức đến muốn hộc máu: "Thả em ra, em cũng muốn ra ngoài điều tra tình hình mà!"
"Không cho, nằm ngủ với tôi đi."
Cậu cảm thấy tay anh đang làm gì đó sau lưng mình, nhưng không quay đầu lại xem được nên đành hỏi: "Anh trai à anh lại làm gì thế?"
Hạ Trầm giơ tay lên trước mặt, trong tay anh cầm điện thoại đang chờ khởi động máy.
Thầy Hạ vòng tay quanh người cậu, điện thoại khởi động xong thì ấn vào icon đồng hồ rồi đặt chuông báo thức vào một tiếng sau.
"Đặt báo thức để tránh em gian lận."
Hướng Gia Quân cạn lời, đúng là gừng càng già càng cay.
"Em chịu khó chơi một mình lát nhé, ngủ ngon." Hạ Trầm nói nhỏ một câu bên tai cậu xong thì không lên tiếng nữa.
Cậu bị ôm trong vòng tay rắn chắc không thể nào động đậy, đành phải ngẩn người nhìn chằm chằm cái đèn ngủ trước mắt.
Cơ thể cậu thật sự vẫn như cũ, không tệ hơn cũng không tốt lên được chút nào.
Tuy rằng vẫn đau đầu và thỉnh thoảng mất sức nhưng chắc vẫn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, có lẽ coi mấy ngày ở đây là một đợt nghỉ phép cũng không tệ.
Nhưng chỉ cần nhớ tới xác chết do tự sát ngoài kia và người đàn ông bí ẩn tên là Khấu Tư Niên thì một chút yên tâm khó khăn lắm mới xuất hiện trong lòng lại lập tức tan biến.
Có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở ngoài cửa rồi lại dần giảm đi, chắc hẳn là đám đông đang từ từ giải tán.
Hướng Gia Quân cụp mắt nghĩ, cho dù dưới lòng đất không nhìn thấy ánh nắng thì cậu vẫn hy vọng rằng mai sẽ là ngày tốt lành.
***
Tiếng đồng hồ báo thức khiến cho Hướng Gia Quân đang ngẩn người bỗng giật mình hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn không có quá nhiều thứ làm cậu thấy sợ hãi, thế nhưng lại dễ bị giật mình bởi âm thanh đột ngột.
Tim cậu lập tức đập nhanh hơn, nhưng giây tiếp theo báo thức đã bị Hạ Trầm ấn tắt đi.
Bàn tay ấm áp xoa xoa ngực cậu, giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng: "Không sợ không sợ."
Hướng Gia Quân lại bị coi là trẻ con, vô tình hất tay thầy Hạ ra rồi tỏ vẻ lạnh lùng, "Mới thế mà đã ngủ đủ rồi? Nếu anh muốn ngủ tiếp thì em phê duyệt vô điều kiện."
"Không ngủ nữa, bên ngoài có động tĩnh." Dứt lời Hạ Trầm ngồi dậy ngay rồi xuống giường khởi động cơ thể, nom tinh thần tốt hơn nhiều so với một giờ trước.
Cậu nhìn mà chỉ biết