Hạ Thư Nhã đứng trước, sau lưng là hai vị tả hữu Hộ Pháp một lớn một nhỏ.
Vị Hộ Pháp bên phải trông không dễ đối phó, vị Hộ Pháp bên trái lại giống như cậu học sinh cấp ba đi lạc đường đến trường.
Cô gái quay đầu nhìn hai người, bộ dáng có vẻ không tự tin: "Để em vào thật hả? Em nói dối không giỏi đâu."
Trang Phàm khẳng định: "Nên là em vào, em dễ làm địch phân tâm hơn."
Lưu Diệu gật đầu hùa theo.
Hạ Thư Nhã chấp nhận số phận xoay người lại, hắng giọng rồi giơ tay gõ lên cánh cửa phòng giám sát.
Sau một lát cánh cửa mới mở ra, là một người đàn ông với khuôn mặt khó gần.
Hạ Thư Nhã cố gắng hết sức để nói lời kịch đã chuẩn bị sẵn với giọng điệu ngây thơ vô hại: "Em chào anh ạ.
Tối qua em bị mất vòng cổ, em nhớ hình như là để quên ở nhà ăn nhưng nay lại không tìm thấy nữa, anh có thể xem camera giúp em được không ạ...!Anh ơi?"
Trang Phàm và Lưu Diệu đứng sau nghe mà nổi da gà, bắt Hạ Thư Nhã làm nũng thế này đúng là làm khó cô.
Người đàn ông trẻ hơi dao động, nhưng lại quét mắt về phía hai người đang đứng ở đằng sau, nghi ngờ hỏi: "Còn hai người này tới làm gì?"
Hạ Thư Nhã nở nụ cười tươi tắn và thuần khiết của một cô bé học trung học, "Họ là bạn của em, không đi vào đâu ạ, chỉ đứng ở ngoài chờ em thôi."
Người đàn ông quay đầu nói hai câu với một nhân viên khác trong phòng, xong xuôi mới hơi hé cửa ra, "Em gái vào đi, nhưng anh nói trước nhé, chỉ xem hai phút thôi."
Cô gái gật đầu liên tục, cố ý đợi sau khi gã đàn ông xoay người thì mới đi vào phòng, khi đóng cửa lén lút chừa lại một khe hở.
Lưu Diệu khoanh tay nhìn cánh cửa đen tuyền, lo lắng hỏi: "Một mình bạn ấy có thể làm được không?"
Tư thế của hai người y hệt nhau, Trang Phàm cũng khoanh tay trước ngực, tính toán trong đầu một lát rồi mới đáp: "Không chỉ có thể mà hai phút đối với nhỏ mà nói còn dài quá ấy chứ, đừng xem thường Hạ Thư Nhã...!Trong cả bọn chỉ có em là đứa cùi bắp thôi."
Cậu chàng không mở miệng nữa, hai vai sụp xuống.
Trang Phàm cảm thấy không đành lòng, nghĩ hay là an ủi cậu mấy câu, dù sao thì Lưu Diệu cũng được xem là mầm non tương lai của tổ quốc, hắn không thể gay gắt đến mức khiến cậu suy sụp như vậy được.
Đang chuẩn bị mở miệng thì thình lình nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng.
Hắn vội vã đẩy cửa xông vào, đúng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ quật ngã một người đàn ông cao lớn qua vai mình.
Hắn chạy tới, tung vài đấm hạ gục nốt tên nhân viên còn lại.
"Em từng học rồi nhỉ?" Trang Phàm đã thấy cô bé này có bản lĩnh không tồi từ lâu, luôn muốn hỏi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Hạ Thư Nhã đập mạnh vào gáy gã đàn ông, sau khi đứng thẳng người lại trở về dáng vẻ điềm đạm như bình thường, cười cười, trong giọng nói xen lẫn chút cô đơn, "Từ nhỏ chị gái em đã học tán thủ nên trước kia từng dạy em chút kỹ năng tự vệ."
Trang Phàm gật đầu.
Dù vậy nhưng phải nói Hạ Thư Nhã cũng rất có thiên phú, nếu thật sự chỉ có chút kỹ năng thì không đủ để đánh đâu thắng đó ở thời tận thế như vậy đâu.
Hắn lôi mấy mảnh khăn trải giường đã được xé từ trước ở trong balo ra để trói hai người đã hôn mê trên sàn.
Trên người hai nhân viên này có trang bị vũ khí, mỗi người có một cái dùi cui, vậy mà vừa nãy còn không kịp rút ra.
Sau khi ném dùi cui cho hai bạn nhỏ thì Trang Phàm lại gỡ hai cái bộ đàm ra, đưa cho Hạ Thư Nhã một cái rồi dặn dò: "Hai em đi đi, chú ý an toàn, có chuyện gì thì liên lạc bằng cái này."
Lưu Diệu nhìn dùi cui trong tay, "Vậy anh dùng cái gì?"
Sự lo lắng trong câu hỏi của cậu rất rõ ràng, Trang Phàm hưởng thụ mà duỗi người, sau đó xua tay đuổi hai đứa nhỏ đi, "Đi nhanh đi, tôi không cần vũ khí."
Sau khi hai người đi khỏi thì Trang Phàm nhìn sang mặt tường với vô số màn hình.
Có những màn hình bị tắt đi, chắc là vì để tiết kiệm điện nên không mở tất cả camera.
Hắn kéo một cái ghế dựa tới rồi ung dung ngồi xuống, giơ hai chân lên gác trên bàn, lẳng lặng chờ tin tốt của hai bạn nhỏ.
***
Kể từ lúc tỉnh dậy, nguồn năng lượng dồi dào trong người Hướng Gia Quân đã không có nơi để trút ra.
Đèn vừa tắt thì cậu là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng chống tay lên bàn rồi bật người nhảy qua bàn thí nghiệm, sau đó chạy tới bên cạnh Khấu Tư Niên dùng tay khóa cổ y lại.
"Đưa đồ cho tôi, giơ tay lên." Chiều cao của cậu và Khấu Tư Niên không chênh lệch mấy, không có ưu thế về hình thể nên chỉ đành cẩn thận đề phòng thủ đoạn của người này.
Sau khi bị khống chế, Khấu Tư Niên không hề chống cự mà ngược lại còn lập tức làm theo lời cậu, y giơ ống tiêm trong tay lên, bị Hướng Gia Quân lấy đi xong thì tiếp tục giơ cao cả hai tay.
Có hai chuỗi tiếng bước chân vang lên trong căn phòng, không hẹn mà cùng hướng tới cửa, một bên hoảng loạn bối rối còn một bên thì vững vàng điềm tĩnh.
"Cô Khương, tốt nhất là cô nên lo cho bản thân đi." Giọng nói của Hạ Trầm vang lên cạnh cánh cửa, kiên nhẫn khuyên nhủ một câu.
Tiếng bước chân lộn xộn bắt đầu lùi về sau, ghế dựa bị đụng đổ, sau đó là giọng nữ nhẹ nhàng thử hỏi dò: "Thầy ơi?"
Hướng Gia Quân đang dùng ống tiêm nhắm thẳng vào gáy Khấu Tư Niên, một tay hút thêm không khí vào trong ống còn một tay vòng qua quặp chặt lấy cổ y, đe dọa cả phía trước lẫn sau.
"Thầy của cô tạm thời không sao," Cậu trầm giọng nói, "nhưng nếu như cô hành động thiếu suy nghĩ thì chưa chắc đâu.
Bị tiêm một ống đầy không khí hoặc bị vặn gãy cổ, cô chọn một cách đi?"
Dứt lời cậu lại thì thầm vào tai Khấu Tư Niên, hỏi: "Ngài Khấu, lúc này ngài cũng chuẩn bị virus thể khí sao?"
Cậu nhận ra cơ thể Khấu Tư Niên rất thả lỏng, dường như y chắc chắn rằng cậu sẽ không hại mình.
"Mọi người cẩn thận một chút, đừng đụng vào mấy mẫu thí nghiệm kia." Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhắc nhở, "Khương Dao, cô đi lấy đèn pin khẩn cấp trong ngăn kéo đến đây."
Tiếng bước chân loạng choạng lại vang lên lần nữa, ngăn kéo bị mở ra, chưa đầy hai giây sau trong phòng xuất hiện một quầng sáng.
Cánh tay cầm đèn pin của Khương Dao run lẩy bẩy làm cho chùm sáng kia cũng rung lắc theo.
Hạ Trầm cũng đi tới lục lọi trong ngăn kéo rồi lấy thêm một cái đèn pin ra.
Anh đánh giá tình hình xung quanh một lát rồi quyết đoán giật xuống tấm rèm đang che phía trước lồng xác sống, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, không lâu sau tấm rèm đã biến thành mấy mảnh.
Hạ Trầm cầm đèn pin đi đến bên cạnh Hướng