- Muốn đi ra ngoài?
Diệp Mặc Hàn nhìn chằm chằm cô rồi nói.
Nghe hắn hỏi, Kiều Kiều hoảng sợ vội vàng quay trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi xuống, một động tác cũng không cử động.
Giờ phút này học sinh trong lớp cũng không nhiều lắm, tầm sáu bảy người gì đó.
Thấy Diệp Mặc Hàn đi vào thì đều vội vàng cúi đầu nghỉ trưa, trong lớp lặng ngắt không một âm thanh.
Sau khi ngồi vào chỗ, Diệp Mặc Hàn liếc xuống dưới thì thấy đầu gối của Kiều Kiều đỏ hồng lên, còn có mấy chỗ bị trầy xước da, chắc do khi chạy về vội vã nên bị ngã.
Trong ngăn bàn của hắn không có sách vở nhưng thuốc sát trùng, trị vết thương thì không thiếu.
Hắn duỗi tay lấy hộp thuốc sát trùng, đè lại chân của cô rồi nhỏ nước sát trùng lên trên chỗ trầy xước.
- Đau...!anh làm gì thế?
Kiều Kiều đau đớn mà hít mạnh một hơi, nhỏ giọng hỏi.
- Đừng nhúc nhích, đang khử độc, thời tiết đang oi bức nên miệng vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Diệp Mặc Hàn đầu cũng không thèm ngẩng lên, cúi đầu chăm chú rửa sạch miệng vết thương cho cô.
Diệp Mặc Hàn ngang ngược trước mặt này lại đang ôn nhu mà rửa sạch vết thương cho cô, so với người ở rừng cây ban nãy như là hai người khác nhau hoàn toàn.
Nếu như không có xảy ra việc ở rừng cây khi nãy thì có lẽ lúc nghe lời nữ sinh kia nói cô cũng sẽ không tin tưởng, chỉ cho rằng trong đó có ẩn tình nào đó thôi.
Sau khi rửa sạch miệng vết thương cho cô, hắn lại muốn trêu đùa cô một chút.
Bàn tay dọc lên phía trên đùi cô vuốt ve khiến Kiều Kiều hoảng sợ trợn tròn mắt, một đôi tay nhỏ trắng nõn vội vàng nắm chặt lấy cổ tay hắn, ngụ ý bảo hắn dừng lại.
Nhưng mà sức lực của cô quá yếu, chống lại hắn giống như lấy trứng chọi đá, mặc dù đã dùng hết toàn sức lực của bản thân rồi nhưng vẫn không ngăn được bàn tay của hắn tiếp tục vuốt vào trong váy.
Cô thực sự không thể tin được Diệp Mặc Hàn lại điên cuồng như thế, dám ở ngay giữa lớp học mà sờ mó cô không chút e dè.1
- Buông tay ra, nếu không bọn họ sẽ phát hiện điểm khác thường của em đó.
Diệp Mặc Hàn dán sát vào bên tai cô nói nhỏ.
Cô nhìn quanh bốn phía, dù các bạn học đang nằm xuống mặt bàn nghỉ ngơi, nhưng nếu phát ra tiếng quá to thì vẫn sẽ khiến bọn họ nhìn qua đây.
Mà dù cô có nắm chặt cổ tay thì cũng không ngăn cản được sức lực của hắn, chỉ đành nghe theo lời hắn nói mà buông tay ra.
Nhận thấy cô thỏa hiệp, hắn càng không kiêng kị mà di chuyển bàn tay đến giữa chân tâm của cô, kéo ra hai chân đang khép chặt lại với nhau của cô một cách dễ dàng, ngón tay thon dài để ở bên ngoài quần l*t mà vuốt ve lên xuống.
Một